Nhan Bạch Tịch ăn cơm tối xong với Lý Thanh Thanh mới về biệt thự. Vừa vào cửa, cô nhìn quanh hai lượt, không thấy bóng dáng anh đâu cả. Cúi đầu xem điện thoại xác nhận thời gian, vừa qua 8 giờ tối, Bạc Ngạn chắc là còn một lát nữa mới về. Dì Triệu đang bận làm dưa muối trong bếp, còn có mấy người giúp việc đang ở tầng một tỉa tót mấy loại cây “lạ đời” ngoài sân phơi. Nhan Bạch Tịch đặt chiếc túi trên vai xuống cái kệ dựa tường, cúi đầu đổi giày rồi đi dép lê vào trong. Cô lục trong túi vải chiếc cần câu mèo và đồ hộp mua ở trạm cứu trợ động vật lang thang buổi chiều, nhìn quanh bốn phía, khẽ gọi: “Meo meo”. Tối qua lúc xuống tìm dì Triệu, cô loáng thoáng nghe thấy Bạc Ngạn đang gọi điện thoại ngoài sân, giữa chừng có quát lên một tiếng “Không Được”, bảo nó đừng cọ vào ống quần anh. Nhưng vì khoảng cách khá xa, Nhan Bạch Tịch không chắc con mèo Garfield này có phải tên là “Không Được” không, nên đành dùng tên gọi tạm thời để gọi nó. Cô cất giọng gọi lần thứ ba, cánh cửa một căn phòng ở dãy nhà phía đông bị đẩy ra, một thân hình béo tròn, màu nâu nhạt chui ra, vẫn với dáng đi chậm rì rì như thường lệ. Nó liếc nhìn mấy hộp đồ ăn được xếp ngay ngắn trước mặt Nhan Bạch Tịch, nhưng móng vuốt vẫn bước đi chậm rãi và đầy cao lãnh. Nhan Bạch Tịch thở dài, ngồi xổm xuống, vẫy tay, thử thăm dò gọi: “Không Được?” Gọi xong lại nhíu mày, cái tên gì mà quái lạ. Hồi nhỏ cô cũng từng nghĩ đến việc nuôi mèo, nhưng cả mẹ cô, Lâm Vi, lẫn ba cô, Nhan Vĩ Minh, đều chẳng có thiện cảm gì với thú cưng. “Con sức khỏe không tốt, dễ bị dị ứng, nuôi mấy thứ đó làm gì.” “Con đi học không ở nhà thì ai trông.” “Học hành cho tốt, đừng có tốn tâm tư vào những thứ không đâu, thi đại học xong rồi nuôi.” … Gia phong nghiêm khắc, làm gì cũng phải răm rắp theo quy củ. Ai ngờ thi đại học xong nhà lại xảy ra chuyện, giờ cô lại bị đẩy một mạch đến Hồng Kông, chuyện nuôi mèo cứ thế gác lại. Nhưng may mắn là, nhà họ Bạc có sẵn một con mèo. Đủ loại đồ hộp bày trước mặt, Nhan Bạch Tịch lục lọi túi nilon bên cạnh, lấy ra hai thanh kẹo thưởng cho mèo, huơ huơ, hỏi cái con vật trước mặt mà cũng không hẳn là thú cưng này: “Muốn ăn cái nào?” “Meo…” Không Được nhìn cô kêu một tiếng. Nhan Bạch Tịch chỉ vào tay phải, giọng cưng chiều: “Cái này?” Không Được lại kêu một tiếng nữa, Nhan Bạch Tịch đổi sang tay kia, lắc lắc trước mặt nó: “Hay là cái này?” “Nó muốn cả hai.” Một giọng nam trầm khàn vang lên từ phía sau. Nhan Bạch Tịch cứng đờ người, giữ nguyên tư thế nửa ngồi nửa quỳ, nghiêng người nhìn anh. Giọng của Bạc Ngạn rất đặc biệt, có sự trong trẻo của thiếu niên, nhưng lại trầm và có từ tính hơn nhiều so với những nam sinh cùng tuổi, giống như rượu nguyên chất được vắt thêm nước cốt chanh, là kiểu giọng trầm khàn mang theo khí chất sảng khoái. Anh quăng chiếc balo trên vai phải xuống sofa, d*ng ch*n ngồi xuống, túm cổ áo kéo chiếc áo thun ra, rồi ngả người ra sau, nằm sõng soài trên sofa một cách tự nhiên như không có ai. Một loạt động tác tự nhiên lưu loát, diễn ra trước cả khi Nhan Bạch Tịch kịp phản ứng. Ánh mắt Nhan Bạch Tịch lướt qua người anh rồi dời đi, cúi đầu đối diện với đôi mắt của Không Được, cô khẽ sờ mũi. Sao mà thích c** đ* thế nhỉ… Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không hiểu sao, cô vẫn liếc mắt sang bên cạnh lần nữa. Thân hình anh săn chắc nhưng không quá dày, là kiểu cơ bắp mỏng đẹp nhất, đường cong rắn rỏi. Nhận thấy anhkhẽ động đậy, Nhan Bạch Tịch theo bản năng che giấu hành động vừa nhìn trộm anh, giơ thanh kẹo thưởng trong tay lên: “Cho nó ăn cái này được không?” Người cách đó hai mét mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, nhắm mắt, như thể vấn đề này thực sự chẳng quan trọng: “Tùy em.” Nhan Bạch Tịch đang mặc váy, vạt váy cao trên đầu gối, tư thế ngồi xổm gập váy khiến hơn nửa phần chân của cô lộ ra. Cô kéo kéo vạt váy, có chút khó chịu. Trong tủ đồ của cô phần lớn là những chiếc váy như vậy, màu trắng, vàng nhạt, kiểu dáng nền nã, ngoan hiền… đều là ba mẹ chuẩn bị, nhưng thực ra bản thân cô lại không thích lắm. Cô có chút muốn thử đi giày bốt Martin và đánh trống Jazz. Cho Không Được ăn hết một thanh kẹo thưởng, cô xoa đầu nó đứng dậy, lịch sự nói lời tạm biệt với người vẫn đang nằm trên sofa: “Em cho nó ăn xong rồi, còn thừa một ít em để trên kệ đồ ăn vặt của nó.” “Vậy em lên lầu đây” Giọng cô trong trẻo vang lên. Giọng cô vừa dứt, phòng khách im lặng hai giây. Ngay lúc cô nghĩ Bạc Ngạn sẽ không trả lời, định trực tiếp lên lầu thì anh lại sờ sờ vành tai, mở mắt nhìn qua. Động tác ngón út gãi vành tai của anh trông có vẻ hơi bực bội, nhưng Nhan Bạch Tịch không hiểu nguyên nhân của sự khó chịu nho nhỏ này. Ánh mắt Bạc Ngạn dừng lại trên bàn tay đang buông thõng bên người cô. Rất kỳ lạ, rõ ràng anh không hề nhíu mày, nhưng Nhan Bạch Tịch lại như cảm nhận được anh lúc này có chút nóng nảy. Cô ngước mắt, theo bản năng nhìn lên cửa gió điều hòa phía trên. Là vì hôm nay điều hòa trong nhà không đủ lạnh sao? Không đợi cô nghĩ thêm, giọng nam không nghe ra cảm xúc vang lên: “Em rất thích sờ nó?” Anh hỏi quá đột ngột, Nhan Bạch Tịch phản ứng một lúc mới nhận ra anh đang chỉ con mèo vẫn đang ngồi xổm bên chân cô. Có lẽ vì vừa được cho ăn, con Garfield béo ú không vội đi tìm chủ nhân mà cứ nằm bên chân cô như một cuộn len màu vàng khổng lồ. Cô cụp mắt nhìn nó, có chút ngượng ngùng: “À… Vâng.” Cô cảm thấy câu hỏi của Bạc Ngạn hơi kỳ quặc, bình thường không phải nên hỏi có thích hay không sao, tại sao lại phải thêm chữ “sờ”. Người giúp việc xử lý xong đám cây ngoài sân phơi đi vào từ ban công phía đông, phát ra tiếng thu dọn dụng cụ. Ánh mắt người đang nhìn cô chuyển đi, vơ lấy chiếc áo thun vừa cởi ra đắp lên người, nhắm mắt: “Lên đi.” Nhan Bạch Tịch: “?” Cô gật đầu, túm miệng túi nilon lại: “Vâng, vậy đồ hộp em để hết trên kệ rồi.” “Ừm.” Tay chàng trai gác lên trán, lười biếng đáp. Trưa hôm sau, ăn cơm xong bên ngoài trường, cô đi theo Lý Thanh Thanh đến một cửa hàng văn phòng phẩm sáng tạo gần đó, mua mấy chiếc vòng tay bện. Vòng tay bện bằng dây da, màu sắc không quá sặc sỡ, phần lớn là đen, trắng, xám hoặc màu trơn, trên sợi dây nhỏ có thêu hoa văn chìm, giá không rẻ nhưng rất đẹp. Cô định mua mấy chiếc tặng những người mới quen gần đây: Lý Thanh Thanh một chiếc, Tống Chi Lâm người đã giúp cô sắp xếp lịch học một chiếc, còn có mấy bạn khóa dưới quen ở trạm cứu trợ động vật lang thang mỗi người một chiếc, và… cô phân vân không biết có nên lấy một chiếc cho Bạc Ngạn không. “Cậu xem cái này đẹp không?” Lý Thanh Thanh từ bên cạnh ló ra, tay phải cầm một chiếc quạt xếp, “soạt” một tiếng mở ra, che trước mặt, làm bộ e thẹn. Nhan Bạch Tịch bị cô ấy chọc cười, cầm lấy chiếc vòng tay mình ưng ý trên giá, nghiêng người hỏi nhân viên bên cạnh: “Kiểu này có màu đen tuyền không ạ?” Cô vẫn quyết định mua cho Bạc Ngạn một chiếc. Lý Thanh Thanh lẽo đẽo theo cô đến quầy thu ngân tính tiền, tiện thể mua luôn chiếc quạt mà cô ấy vừa khen đẹp. Gập quạt lại, cán quạt hướng xuống dưới bỏ vào túi vải của Nhan Bạch Tịch, vỗ vỗ hai cái xác nhận đã cất kỹ, cô ấy ngước mắt nhìn Nhan Bạch Tịch: “Mai đi giao lưu đi nha, tuy Lưu Trạch Văn và mấy người đó thật sự rất đáng ghét, nhưng không thể bỏ lỡ cơ hội ngắm trai đẹp được.” Lưu Trạch Văn là cậu nam sinh mà lần trước Nhan Bạch Tịch gặp khi mua kẹo thưởng cho mèo. Chức cán bộ bé tí mà cứ tưởng mình là nhân vật tầm cỡ. Cô đầu tiên là cúi đầu ngạc nhiên vì Lý Thanh Thanh tặng mình chiếc quạt có giá khá xa xỉ kia, sau đó lại ngơ ngác nhìn bạn: “Trai đẹp nào cơ?” Lý Thanh Thanh lắc lắc chiếc vòng tay bện trên cổ tay phải: “Không phải cậu cũng mua cái này cho tớ sao?” Nói xong cô ấy nghịch nghịch chiếc vòng, nói tiếp: “Khoa máy tính hai khóa này như hack ấy, trai đẹp còn nhiều hơn cả khoa thể dục, nếu không thì sao có thể giao lưu với khoa chúng ta chứ?” Cô ấy bẻ ngón tay, thuộc như lòng bàn tay: “Năm tư có Bạc Ngạn, Tống Chi Lâm, còn có bạn của Bạc Ngạn, tên Ngô gì đó ấy, mấy người đó chơi với nhau từ nhỏ đều đẹp trai cả, xuống năm ba còn có… Chỉ là khóa một năm nay hình như không ổn lắm, xem ra thời kỳ hoàng kim không thể tồn tại mãi, sắp xuống dốc rồi…” Lý Thanh Thanh nói đến cuối cùng, lại vòng về câu đầu tiên, gật đầu rất quả quyết: “Gương mặt của đàn anh Bạc Ngạn đúng là đẹp thật sự, dạo trước trên tường tỏ tình còn có nam sinh tỏ tình với anh ấy, cười chết tớ, đúng là nam nữ đều mê.” Lúc nói chuyện đã ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm. Nhan Bạch Tịch “à” một tiếng gật đầu, cẩn thận nhớ lại dung mạo của Bạc Ngạn, bất chợt lại nghĩ đến hình ảnh anh không mặc áo nằm trên sofa hôm qua. Cô có chút muốn nói thực ra không chỉ mặt đẹp, hình như dáng người anh cũng rất chuẩn. Buổi tối trở về, Bạc Ngạn vẫn không ở nhà như thường lệ. Nhan Bạch Tịch ăn cơm xong xuống lầu nói chuyện với dì Triệu một lát, rồi lên lầu xem một bộ phim. Là một bộ phim nghệ thuật rất chữa lành, thời lượng hai tiếng, cô khóc ba lần. Đoạn độc thoại của nữ chính ở cuối phim quá cảm động, cô ôm gấu bông cứng đờ trên sofa, nước mắt lã chã rơi. Phim cuối cùng cũng kết thúc, cô rút khăn giấy lau nước mắt rồi xem giờ, phát hiện đã qua 11 giờ. Khóc quá nhiều lần, lúc này cơ thể hơi thiếu nước, cô đè giọng, ngồi thẳng dậy khỏi sofa, ho nhẹ hai tiếng, quả thực rất khát. Cất gấu bông đi, mái tóc dài được búi lên tùy tiện, cô định xuống lầu lấy một chai nước ngọt. Cầm nước đi lên, lại gặp Bạc Ngạn ở cửa phòng. Chàng trai mặc áo thun màu xám đậm, tay áo để lộ cánh tay rắn chắc, khỏe khoắn, tóc còn vương nước, như thể vừa mới tắm xong. Giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống cổ, trượt vào trong cổ áo, trong thời khắc đêm khuya này lại mài giũa thêm chút mập mờ và gợi cảm. Hai người chạm mắt nhau, Nhan Bạch Tịch theo thói quen đưa tay chạm cằm, chào hỏi. Ánh mắt Bạc Ngạn lướt qua mặt cô, gật đầu chiếu lệ, không có biểu cảm thừa thãi. Lúc đi lướt qua nhau, Nhan Bạch Tịch nhớ đến chiếc vòng tay mua buổi chiều. Đã tặng hết rồi, chỉ còn chiếc của Bạc Ngạn vẫn nằm trong balo cô. Mới đến nơi mới, cô có thói quen tặng quà cho người khác, trước kia hồi cấp hai, cấp ba khai giảng, ba mẹ còn bảo cô mang quà cho bạn cùng phòng. “Anh đợi một chút.” Cô gọi Bạc Ngạn lại. Anh đã đi được vài bước nghe tiếng dừng chân, quay người lại. Nhan Bạch Tịch đi về phía phòng mình: “Em có cái này cho anh.” Phòng ngủ của cô ở ngay phía trước chỗ hai người đứng, cô vào cửa lấy đồ, Bạc Ngạn dựa vào lan can hành lang chờ cô. Cô đi vội, lúc vào phòng không đóng cửa, từ vị trí của Bạc Ngạn có thể thấy rõ bài trí trong phòng cô. Chiếc giường bốn góc bo tròn, bộ ga giường màu trắng gạo, trơn màu, không có bất kỳ hoa văn phức tạp nào, bộ sofa bàn trà cạnh cửa sổ cũng cùng tông màu, bên dưới trải một tấm thảm lông xù màu xám nhạt, vứt lung tung mấy con thú nhồi bông, trong đó có một con thỏ trắng tuyết ôm củ cà rốt. Khác hẳn với tông màu phòng anh, mọi thứ đều mềm mại, ấm áp và dễ chịu. Bàn tay anh đang đặt trên lan can khẽ thu về, nuốt nhẹ nước bọt, toàn thân trên dưới như bị lông gà quét qua, lại bắt đầu ngứa ngáy. Chết tiệt thật. Trong lúc tinh thần thoáng giật mình, cô gái đã từ phòng ngủ đi ra, vài bước đến trước mặt anh. Lại là mùi hương thoang thoảng đó, người khác đều không ngửi thấy, chỉ có anh mới cảm nhận được. Anh đút hai tay vào túi quần, thả lỏng người dựa về sau, không đấu tranh vô ích với tinh thần của mình nữa, mặc cho bản thân hưởng thụ mùi hương khiến người ta sa vào này. Thần sắc thả lỏng, gần như chìm đắm vào trong đó. Nhan Bạch Tịch đứng cách anh nửa mét, tay phải đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía trước mở rộng, trong lòng bàn tay là một chiếc vòng da màu đen tuyền: “Tặng anh.” Bạc Ngạn hạ mắt, liếc nhìn món đồ đó. Trí nhớ anh tốt, thứ gì nhìn qua một lần đều nhớ kỹ. Món này anh nhớ cửa hàng văn phòng phẩm ngoài cổng trường có bán, bán đắt chết mà chất lượng còn không tốt. Năm ngoái em gái Ngô Văn Vũ kéo bọn anh đi xem, anh chán ghét đứng một bên, đợi hai anh em nhà đó nửa tiếng đồng hồ. Thấy chàng trai mí mắt cụp xuống, chỉ nhìn mà không động đậy, Nhan Bạch Tịch tưởng anh không nghe thấy, tay phải đưa về phía trước thêm chút nữa, như nhắc nhở gọi anh: “Bạc Ngạn.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt hướng lại đây. Có một khoảnh khắc, Nhan Bạch Tịch cảm giác ánh mắt anh rất có cảm xúc, hướng về phía cô, như muốn nuốt chửng cô. Tim cô run lên, bất giác muốn lùi lại, khẽ giọng, lần này mang theo nghi vấn: “… Bạc Ngạn?” Tiếng cô chưa dứt, ánh mắt người trước mặt đã dời đi, phảng phất sự xâm lược vừa rồi chỉ là ảo giác của cô. Anh không nhận vòng tay cô đưa, ngược lại nhắc đến chủ đề ở sân hôm trước. Giọng anh hơi khàn, mang chút cảm giác ma sát như hạt cát, rơi vào hành lang yên tĩnh lúc này, phảng phất muốn khuấy động không khí sẫm tối và dính đặc. “Ngọc bạch tịch?” (Bạch là trắng như ngọc, Tịch là sớm tối?) Anh đôi môi mỏng khẽ động. Trong bóng tối, biểu cảm của anh không rõ ràng. Nhan Bạch Tịch đối diện với ánh mắt lười biếng của anh, hơi ngẩn ra: “Vâng.” Thấy cô gái chỉ đáp lời mà không động đậy, Bạc Ngạn mí mắt hơi cụp xuống, đổi trọng tâm dưới chân, đuôi mày nhướng lên đầy ph*ng đ*ng trong bóng tối. “Em nói muốn làm bạn?” Giọng anh trầm xuống, nhắc nhở. Nhan Bạch Tịch nhớ lại lời mình nói ngày đó, đổi tay cầm vòng tay, đưa tay phải ra, giọng mềm mại, nghiêm túc đứng đắn: “Hy vọng có thể trở thành bạn bè.” Bạc Ngạn nhìn bàn tay đưa đến trước mắt, ngón tay thon dài, móng tay tròn trịa sạch sẽ, mỗi khớp xương đều không nhô ra, cực kỳ xinh đẹp. Kim đồng hồ treo trên hành lang chuyển động, phát ra tiếng “tích tắc” cực nhỏ. Một lúc lâu sau, tay phải anh từ trong túi đưa ra, nắm lấy bàn tay xinh đẹp kia. Anh trong ánh sáng mờ ảo hé mắt nhìn cô. Đầu ngón tay lành lạnh vì khí điều hòa dán vào lòng bàn tay anh, nắm không chặt, như có như không, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của bàn tay đó. Anh nhìn cô chăm chú, bờ vai hạ xuống, cơ thể như trút ra một hơi thở đặc quánh. Anh không muốn thừa nhận, nhưng— Sướng muốn chết
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.