“Được,” Bạc Ngạn lười biếng gật đầu, co một chân ngồi trên mặt đất, kéo hẳn chiếc vali đến trước người mình, “Không muốn đi thì chúng ta không đi.” Nhan Bạch Tịch nhíu mày: “Nhưng mẹ em sẽ lại gọi điện tới.” Đây cũng là lý do tại sao cô không biết phải phản kháng thế nào. Cô hiểu rõ tính cách ba mẹ mình, nếu không thuận theo ý họ, họ sẽ lại gọi điện tới, một lần, hai lần, rất phiền rất phiền, mà cô tạm thời lại không có khả năng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ. Có lẽ sau này cô có thể tìm được một phương pháp ôn hòa mà hiệu quả. Nhưng hiện tại cô vẫn chưa nghĩ ra. Tâm trạng cô nặng trĩu, không để ý Bạc Ngạn đã lấy hết đồ trong vali của cô ra, rồi xếp gọn gàng từng món đồ cô chuẩn bị mang theo đặt dưới đất vào lại trong vali. Nhét hộp kính cuối cùng vào vách ngăn của vali, anh đứng lên, đi đến trước tủ quần áo của cô: “Muốn mang quần áo gì?” Nhan Bạch Tịch vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, nghe vậy ngẩng mặt lên “Hả?” một tiếng. Bạc Ngạn chỉ mở cửa tủ quần áo của cô ra, không chạm vào đồ của cô, cằm khẽ hất ra hiệu, hỏi lại lần nữa: “Mang quần áo gì đi?” “Đi đâu?” Nhan Bạch Tịch vẫn còn hơi ngơ ngác. “Nghỉ dưỡng ven biển,” Bạc Ngạn dựa vào cửa tủ, “Ngô Văn Vũ vừa nhắn tin nói mấy ngày tới trời sẽ lạnh.” Suy nghĩ của cô lại ngưng trệ: “Vậy Ma Cao…” “Không phải em nói không muốn đi sao?” Nhan Bạch Tịch gật đầu. Cô ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-ngay-thu-ba-chau-phu-tieu-thap-tam/2797913/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.