Nhan Bạch Tịch đối mặt với anh hai giây, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay anh. Cô cảm thấy như vậy không đúng, thật sự không đúng. Hai người thật sự ở bên nhau cũng không lâu lắm, nhưng Bạc Ngạn dường như lại hiểu rõ cô hơn cả chính cô. Anh tiến lên nửa bước, đứng gần cô hơn lúc nắm tay vừa rồi, mở miệng trước chặn lời cô lại: “Chúng ta đang yêu nhau mà.” “Em biết,” Nhan Bạch Tịch khẽ nhíu mày, không khỏi thở dài, “Nhưng cũng không thể lúc nào cũng chỉ có hai chúng ta ở cùng nhau, cũng nên có những người bạn khác chứ.” Bạc Ngạn cười nhạt: “Không cần thiết, cũng chẳng thân với bọn họ.” Anh giơ tay vén tóc mai ra sau tai giúp cô: “Hơn nữa em cũng thấy rồi đấy, bọn họ có mấy ai tốt lành đâu.” “Vừa rồi là hiểu lầm,” Nhan Bạch Tịch cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn anh, “Sẽ không có ai muốn hại em đâu, em chỉ là muốn thử xe một chút thôi.” Cô đối diện với ánh mắt Bạc Ngạn, khẽ hít vào, nói lại lần nữa: “Em muốn ở lại đây.” Hai người đối mặt vài giây, Bạc Ngạn cũng giữ nguyên thái độ: “Không được.” Quá nguy hiểm, người ở đây thỉnh thoảng chơi bời không có điểm dừng. Nhan Bạch Tịch nhìn chăm chú vào anh, ngực phập phồng rõ ràng hơn lúc nãy, có chút bị chọc tức, dựa vào cái gì anh nói không được là không được. Cô dúi chiếc mũ bảo hiểm vào lòng anh như để trút giận: “Vậy em cũng không cần đi theo anh ra bãi đỗ xe khác chơi nữa.” Bạc Ngạn gật đầu, lúc này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-mat-ngay-thu-ba-chau-phu-tieu-thap-tam/2797916/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.