Thời khắc đó, trái tim nàng hoá đá.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt liếc nhìn nàng, trong lòng hắn có chút chột dạ.
Hắn biết những gì hắn làm, những gì hắn yêu cầu quả thực rất quá đáng với nàng.
Nhưng trước nàng, còn có rất nhiều thứ để hắn phải lựa chọn.
“Ly Thương, mong nàng hiểu cho ta.
Thiên hạ Bắc Minh Triều cần ta, con dân Bắc Minh Triều cần ta, cả Tịnh Lạc nàng ấy cũng cần ta.
Còn nàng, nàng có thể tự bảo vệ mình.”
Thời khắc đó, Ly Thương không hiểu hắn vì sao lại nói những lời này với nàng.
Là thương hại nên mới nói hay là cảm thấy muốn giảm bớt chút tội lỗi của mình.
Nhưng sau tất cả, nàng chỉ cười trừ và đáp lại:
“Thuộc hạ hiểu.”
Những thứ hắn nói nàng đã hiểu từ rất lâu.
Hắn vốn dĩ chưa từng suy nghĩ qua cho nàng dù chỉ một lần.
Ly Thương biết tất cả nhưng nàng lại chỉ có thể hướng ánh mắt về hắn, cười bi ai.
Đối diện với hắn, nhagf đã quen với việc không từ bỏ.
Bởi nếu nàng có thể thì từ lúc hắn ở trên đại điện cao nắm tay Tịnh Lạc chiếu cáo toàn thiên hạ lập Tân Hậu nàng đã từ bỏ rồi.
Nếu có thể thì từ khoảnh khắc hắn nói rằng hắn không yêu nàng nàng đã từ bỏ.
Nếu có thể thì từ khoảnh khắc hắn vô tình đẩy nàng ra nơi chiến trường thì nàng đã từ bỏ.
Nếu có thể thì vào lúc nàng nhận ra bản thân không có giá trị gì ngoài một kẻ thế mạng nàng đã từ bỏ.
Thực ra nàng rất sợ.
Nàng sợ bản thân chịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-ngan-co-tinh-tuong-quan/2145219/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.