🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đây là lần đầu tiên hắn gọi ta như vậy, ta cũng cảm nhận được sóng gió sắp nổi lên. Ta vòng ra trước người hắn, dùng răng cởi cúc áo trên n.g.ự.c hắn. Làn da hắn đã sớm nhiễm sắc đỏ ửng, khi chạm vào ta càng thêm run rẩy. Dưới tác dụng của dược lực, ta căn bản không đứng vững, cố gắng cởi được vài chiếc cúc áo thì chân trượt, ngã nhào xuống nước.

 

Hàn Thủy vội vàng đỡ lấy ta.

 

Bàn tay hắn ôm lấy eo ta nóng bỏng, khiến eo ta càng thêm mềm nhũn. Ta ngước đôi mắt long lanh sương mù nhìn hắn, khẽ hé môi son như mời gọi.

 

Hắn thuận theo mà cúi xuống.

 

Nụ hôn mang theo ý tứ xâm chiếm cuồng nhiệt ập đến. Có lẽ không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, động tác của Hàn Thủy có phần thô bạo, hơi thở nóng rực, môi lưỡi dây dưa, tay vẫn đỡ lấy eo ta, tay còn lại lại chậm rãi lần mò từ sau lưng, cởi bỏ dây lưng yếm của ta.

 

Nụ hôn ấy kéo dài triền miên, cho đến khi ta gần như ngạt thở, làn da trắng như sứ in hằn sắc hồng, chìm nổi giữa làn nước.

 

Hàn Thủy ánh mắt sâu thẳm, đưa tay ôm ta vào lòng, nâng ta lên một chút, bàn tay chậm rãi di chuyển từ eo lên phía trên. Ta ngọ nguậy eo, chủ động nép hẳn vào lòng hắn.

 

Bàn tay Hàn Thủy quen cầm đao kiếm, vậy mà khi nâng niu ta lại khéo léo đến bất ngờ, những vết chai mỏng trên lòng bàn tay lưu luyến trên làn da mịn màng.

 

"Hàn Thủy..." Ta rên khẽ, hai tay bám lấy vai hắn.

 

 

Đầu ngón tay hắn khẽ thăm dò khiến ta mê muội thần trí, giữa làn nước nóng bốc hơi nghi ngút, hắn vẫn còn chút do dự, còn ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong mắt chỉ có hắn, chẳng còn nhìn thấy gì khác, chỉ biết mình sắp chế./t ngạt trong mật ngọt, bật khóc cắn nhẹ lên d ái tai hắn: "Xin chàng..."

 

Lời nỉ non của ta bị nuốt trọn bởi Hàn Thủy. Cảm giác bị lấp đầy xen lẫn đau đớn bất chợt ập đến, ta cắn chặt răng không muốn để hắn phát hiện, nhưng hắn lại dừng lại, rời khỏi môi ta để hôn lên giọt lệ nơi khóe mắt.

 

Giữa những thanh âm ái muội của nước, ta rốt cuộc cũng tìm lại được chút lý trí, nghe rõ lời hắn thì thầm bên tai:

 

"Trường An... ta..."

 

"Yêu nàng”

 

"Ta cũng vậy... ưm..."

 

Đêm nay, là giấc mộng hoang đường diễm lệ nhất đời ta, chỉ cảm thấy hồng trần vạn trượng có người này là đủ, vô tận đòi hỏi, quấn quýt si mê.

 

18

 

Ta như vừa trải qua một giấc mộng hoang đường đến cực điểm.

 

Hoang đường nhưng chẳng hối tiếc.

 

Cơn ê ẩm toàn thân khi tỉnh giấc nhắc nhở ta rằng đó không phải mộng, mà là nguyện ước bấy lâu nay rốt cuộc cũng thành hiện thực.

 

Ta lười biếng giơ tay dụi mắt, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.

 

Hàn Thủy quả nhiên vẫn còn đó.

 

Hắn vẫn đang say giấc. Ta mơ hồ nhớ được đêm qua dược tính tan đi đã là nửa đêm, đến cuối cùng ta gần như ngất đi, là hắn thay y phục, lau người rồi ôm ta đặt lên giường.

 

Ta đưa tay ra, dùng đầu ngón tay miêu tả đường nét rắn rỏi trên gương mặt hắn, trong lòng tràn đầy vui sướng.

 

Đôi lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng ấy... Người mà ta ngày đêm mong nhớ, rốt cuộc đã thuộc về ta rồi.

 

Nhưng mà, hắn lại bằng lòng ngủ cùng giường với ta, chẳng lẽ đã nghĩ thông rồi?

 

"Ưm..." Hàn Thủy khẽ rên một tiếng trong cổ họng, còn chưa mở mắt đã nắm lấy tay ta. Ta chống tay chống người, bò lên người hắn, ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn trên lồ ng n.g.ự.c rắn chắc: "Chàng còn chưa dậy sao?"

 

"Trường An." Đôi mắt lạnh nhạt ngày thường giờ đây lại nhuốm màu ấm áp, ánh lên tia sáng dịu dàng dưới ánh mặt trời xuyên qua rèm trúc. Hắn ôm eo ta, kéo ta lại gần hơn, khẽ hôn lên d ái tai ta.

 

Hắn đột nhiên chủ động như vậy, ngược lại khiến ta có chút ngượng ngùng. Ta lúng túng một lúc, rồi nắm lấy vạt áo hắn, hỏi: "Chàng nghĩ thông rồi sao?"

 

Hàn Thủy im lặng một lúc: "Chẳng phải tại nàng..."

^^

 

Giọng điệu này của hắn, hệt như thể ta là kẻ xấu xa, đêm qua đã c**ng bức người ta vậy.

 

"Phải rồi phải rồi, ta đã cưỡng ép chàng rồi, sau này chàng đừng hòng chạy thoát." Ta hung dữ véo eo hắn một cái, khiến hắn phải né tránh: "Đừng nháo."

 

Cứ nháo đấy, thì sao nào! Giọng ta vẫn còn khàn, chẳng muốn nói nhiều, bèn cố ý thổi khí vào tai hắn: "Hàn Thủy, tai chàng hình như cũng nhạy cảm như eo vậy..."

 

Hàn Thủy rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lật người một cái, đè ta xuống dưới, bàn tay lần mò lên n.g.ự.c ta: "Nàng đoán xem là ai không chịu được trước?"

 

Sau trận cuồng hoan đêm qua, thân thể ta vẫn còn mềm nhũn, sao có thể chịu được trêu chọc như vậy, lập tức bật ra tiếng r3n rỉ, tủi thân nắm lấy ngón tay hắn cắn nhẹ: "Ta không dám nữa."

 

Hàn Thủy buông tha cho ta, dang tay ôm ta vào lòng: "Ngoan nào."

 

Ta ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn, âm thầm nghĩ ngợi, chẳng lẽ đêm qua ta quá mức điên cuồng, khiến Hàn Thủy cũng bị ta dạy hư rồi sao... Sao chỉ qua một đêm, hắn lại biến thành kẻ phóng đãng thế này? Cứ như thể những cảm xúc kiềm nén bấy lâu nay đều trút bỏ hết, trở nên ngang ngược không kiêng dè.

Ừm, cũng không thể nói là dạy hư, thật ra lúc ở Thiên Âm tự, hắn đối xử với ta cũng rất tùy ý, chỉ là không hiểu sao sau khi về kinh thành lại trở nên thận trọng hơn.

 

Rốt cuộc là Hàn Thủy đang giấu giếm ta chuyện gì? Nếu đêm qua ta không ép hắn giải độc, chẳng lẽ hắn định nhịn cả đời sao?

 

Haiz, thôi vậy, ít ra đây cũng là một khởi đầu tốt đẹp.

 

Hắn có thể đối mặt với tình cảm của mình dành cho ta đã là không dễ dàng rồi, vẫn nên để hắn từ từ thôi, đừng dọa người ta chạy mất.

 

Chúng ta ôm nhau nghỉ ngơi thêm một lúc, bỗng nhiên ta nhớ ra một chuyện quan trọng: "Trường Ninh... Hôm nay ta phải vào cung thăm đệ ấy."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.