Bất quá hoàng đệ vẫn biết nặng nhẹ, mặc dù lúc khai tiệc sắc mặt vẫn khó coi, nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn quay lại, ta tự mình rót cho hắn một chén rượu: "Trường Ninh, chén rượu này tỷ tỷ kính đệ."
Hoàng đệ liếc ta một cái, bất đắc dĩ bưng chén rượu lên cụng với ta: "Đa tạ hoàng tỷ."
Sau đó mím môi đánh giá ta, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, dặn dò: "Dưới mắt hoàng tỷ hơi thâm quầng, chắc là do chuyển nơi ở mệt mỏi, trẫm hôm trước vừa được tặng một củ nhân sâm trăm năm, quay về sẽ sai người đưa đến cho tỷ."
Trong lòng ta cảm thấy ấm áp, gật đầu nói: "Gần đây ban đêm gió lạnh, đệ cũng nên đắp thêm chăn."
Hoàng đệ lúc này mới lộ ra nụ cười nhạt, nghiêng người về phía ta: "Hoàng tỷ, tỷ tỷ mới dọn phủ, nên vui vẻ một chút, ta tự tay làm cho tỷ một cái đèn lồng--"
Thì ra chiếc đèn lồng hắn nhét cho Khang Hòa là do chính tay hắn làm.
Ánh mắt ta thanh sắc liếc nhìn ngón tay hắn, quả nhiên nhìn thấy trên đó có vết xước đỏ ửng, trong lòng chợt đau xót: "Cảm ơn, ta rất thích."
Hoàng đệ uất ức nói: "Vừa rồi là ta không đúng, tỷ tỷ vất vả như vậy mà ta còn... “
"Bệ hạ nói vậy là sai rồi, Trưởng công chúa không nghỉ ngơi tốt, chưa chắc đã là do chuyển nơi ở!" Đại tướng quân luôn có thể nói ra những lời khó nghe nhất vào những lúc không thích hợp nhất, "Bản tướng nghe nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bia-vo-tu/1715821/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.