Trầm Bích ngồi trên chiếc giường màu đỏ thẫm trong Phượng Triêu cung, hôn phục tầng tầng lớp lớp trên người khiến hắn cảm thấu hít thở không thông. Nhưng dù sao trải qua những ngày được dạy dỗ tới nay, vị thiếu gia luôn tùy hứng đã không còn nữa. Hắn ngồi an tĩnh, hồng voan che giấu đi tâm tình của hắn.
Thùy mi nhẹ khóc, hắn cúi đầu, cảm thấy không cam lòng. Hắn biết, lúc này, hoàng đế sẽ không tới.
Cung nhân cứ cách một khoảng thời gian lại tới mang cho hắn chút nước.
Không sợ hắn đi ngoài sao?Trầm Bích tiếp nhận nước chỉ đủ để hắn nhuận thần. Là hắn đã lo nghĩ quá nhiều rồi.
Không biết đã tới giờ nào, mặt trời dần hạ xuống, mỗi lần cung nhân tới, ánh sáng ngoài cửa lại dần hạ.
“Bây giờ là giờ nào?” Trầm Bích hỏi.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, đã là giờ Dậu rồi.” Cung nhân cung kính trả lời.
Hoàng hậu? Nương nương? Trầm Bích có chút buồn cười. Tay nắm vào mép giương rồi ngồi xuống, lặng lẽ ngẩng đầu lên, cách đó không xxa là một bàn đầy thức ăn. Hảo đói nha ~ ~ ~
“Nương nương, khăn voan trăm triệu lần không được gỡ ra a.” Một cung nhân tiến lên kéo tay của Trầm Bích.
“Đừng gọi ta nương nương…”, Trầm Bích cắn cắn môi, “Gọi công tử hay cái gì đó đều được.” Hắn cũng chẳng phải nữ nhân, tại sai lại dùng ái sưng hào của nữ nhân mà đi gọi hắn.
“Nô tỳ đã biết.” Cung nhân cẩn thận chỉnh lý lại trang phục cho Trầm Bích xong liền lui ra ngoài.
Giờ Dậu vừa qua khỏi, ngọn đèn chập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-thuy-tinh-thien/376079/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.