58.
Lục Chấp ôm tôi rời đi, hình như hắn rất sốt ruột, tôi thấy sắc mặt hắn trắng bệch rồi.
Khi chúng tôi rời đi, Hứa Quân Sơ vừa mang theo người tới đây, tôi nhận ra người anh ấy mang đến, là đội trưởng quân đội Tô giới Anh quốc, luôn luôn nói to, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói người Trung Quốc đều dễ bị lừa, Hứa Quân Sơ rất là ghét hắn.
Tạm thời người nhà họ Tống sẽ không sao.
59.
Hóa ra roi kia là đã được ngâm nước muối.
Miệng vết thương quá sâu, phải làm giải phẫu để khâu lại, sau đó còn phải đề phòng nhiễm trùng.
Trước tiên, bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho tôi.
Tôi sợ hãi đến nỗi run cả người, Lục Chấp đứng thẳng bên cạnh tôi, rất ít mở miệng nói chuyện.
Tôi mới phát hiện ra hắn ôm tôi chạy một mạch đến đây, tóc tai rối loạn, quân trang trên người cũng bị dính đầy máu, cổ áo cũng ướt dầm dề.
Thấy tôi đang nhìn hắn, hắn mới nói: “Đừng động đậy!”
Vẫn như thói quen, là một giọng nói không có cảm xúc gì, giống như là đang ra lệnh.
Tôi càng sợ hãi chính là khi làm giải phẫu lại không có một người thân nào ở bên cạnh, chỉ có kẻ thù.
Trong đầu tôi thật sự rất loạn…
Lúc thì là tiếng khóc của mọi người, khi thì là anh trai nằm trên mặt đất không biết sống c.h.ế.t thế nào, có lúc lại là Lục Chấp bắt lấy roi kia nhìn tôi, trong ánh mắt đầy sự hoảng loạn.
Tôi nghĩ là tôi không có tư cách để lại khóc ở trước mặt Lục Chấp, cố nén
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/binh-yen-vo-su-trach-moc-nhi-te/907762/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.