Diêu Trạm nói: “Không hổ là thành phố lãng mạn, nhìn em giờ phút này, anh chỉ hận không thể biến ra một thành phố trải đầy hoa hồng.” — Trong chuyến bay hơn mười tiếng đồng hồ, cả hai đã cùng thiếp đi rồi tỉnh lại. Ở độ cao hơn ba mươi nghìn mét, dưới tấm chăn mỏng, đôi tay Khuất Ý Hành và Diêu Trạm vẫn luôn đan chặt nhau. Diêu Trạm cảm tưởng như đang tham dự buổi lễ trao giải của người yêu vậy. Sau lần này, cái người lúc nào cũng tỏ ra dè dặt và không bao giờ tự tin này có lẽ sẽ dần nhận ra bản thân thật ra là một người cực kỳ ưu tú. Việc chấp nhận bản thân là một việc rất khó khăn. Có một khoảng thời gian Diêu Trạm cực kỳ thân thiết với một vị cố vấn tâm lý đặc biệt của bệnh viện. Thi thoảng cả hai sẽ trò chuyện. Diêu Trạm kể rằng mình không biết cách an ủi người khác, hắn không biết phải nói gì để ai đó cảm thấy tốt hơn mỗi khi họ gặp thất bại. Thời điểm ấy, vị cố vấn tâm lý đã nói: “Khi một người gặp thất bại, người duy nhất có thể giúp họ tốt hơn chính là bản thân họ. Bởi cảm giác thất bại ấy xuất phát từ bên trong nên bất kể người khác có nói với họ như thế nào, rằng họ thật sự đã làm rất tốt, thì cũng chẳng thể cứu vớt sự chối bỏ của mình đối với bản thân.” Tự tin có nghĩa là bản thân đã thật sự xây dựng niềm tin vào chính mình, nếu không thì dù người khác có cố gắng cách mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/blowing-in-the-wind-loi-thi-tham-trong-gio/2787761/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.