Khuất Ý Hành gật đầu. Anh giấu giếm những chuyện này với Diêu Trạm lâu như vậy, mục đích là hy vọng khi nhắc lại những chuyện này, anh có thể đứng trước mặt đối phương với tư cách là kẻ chiến thắng chứ không phải kẻ thua cuộc. — Khuất Ý Hành chưa từng tiết lộ cho Diêu Trạm biết tác phẩm của anh trông như thế nào. Trong suốt thời gian tạo ra tác phẩm, anh vẫn luôn giữ bí mật. Anh đã luôn mong chờ đến ngày được nắm tay người yêu bước vào phòng triển lãm, đi đến tác phẩm của mình, nói với người đó một cách tự hào ra: “Bức tranh này em vẽ ra là vì anh.” Có rất nhiều người đến xem triển lãm nhưng nơi đây rất yên tĩnh, tất cả đều đang lặng lẽ thưởng thức bữa tiệc nghệ thuật này. Khuất Ý Hành dẫn Diêu Trạm đi tìm bức tranh của mình. Từ cửa đi dọc qua vách tường nơi treo những bức tranh, tuy rằng Diêu Trạm không hiểu nhiều về nội dung trình tự nhưng lại có thể mơ hồ cảm nhận được sức mạnh mà mỗi bức tranh truyền tải. Hai người dừng bước trước một bức tranh. Diêu Trạm trước là nhìn Khuất Ý Hành một cách khó hiểu, ngay sau đó hắn chợt nhận ra rồi ngoái nhìn bức tranh kia. Thành thật mà nói, nhìn những lớp sơn dầu và một vài sợi tóc dưới góc phải bên trái ấy, hắn chẳng hiểu gì cả. Hắn hỏi: “Cho anh hỏi một câu ngu ngốc nhé, nó có nghĩa là gì vậy?” Khuất Ý Hành đứng cạnh hắn mỉm cười: “Anh nhìn tên của bức tranh này xem.” Diêu Trạm bước nửa bước, nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/blowing-in-the-wind-loi-thi-tham-trong-gio/2787762/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.