Mận chín vàng, ngày nắng mãi
Chương 10: Mận ơi, trái chín rồi nè Mận chín vàng — Tháng 7 năm 2006, “Nhật ký chớm hạ” của Ngô Thường * Quần áo vương vãi trên giường, Ngô Thường ngồi xếp bằng, tỉ mỉ sắp xếp. Trong bếp, Nguyễn Hương Ngọc đang lải nhải với Diệp Mạn Văn về ý định mở một quán mì nho nhỏ, làm ăn riêng để khỏi phải nhìn sắc mặt của ai. Diệp Mạn Văn thoăn thoắt gói sủi cảo, ngón tay lướt một vòng, bọc xong một chiếc sủi cảo tròn trịa như đồng tiền vàng rồi xếp ngay ngắn trên khay tre. “Mở đi, nghề gia truyền mà.” Diệp Mạn Văn bảo, “Ngay cả nhỏ Ngô Thường cũng làm được nữa là.” “Vậy để vài bữa nữa con vô thành phố coi thử,” Nguyễn Hương Ngọc đáp, rồi như sực nhớ ra gì đó, “Mới nãy trên đường con gặp bà nội Xuân Hoa, bà nói Bộc Quân Dương từ Bắc Kinh về rồi.” “Ai? Ai về cơ?!” Ngô Thường đột nhiên lao vào bếp, khiến cả hai giật bắn. Nguyễn Hương Ngọc vớ cây chổi nhỏ, quất vào người Ngô Thường: “Tai mày thính thiệt! Cách cả bức tường mà cũng nghe lỏm được!” Ngô Thường vừa kêu la oai oái vừa ôm mông chạy ra ngoài, suýt nữa giẫm phải con chó vàng mới đến của nhà hàng xóm. Cô còn ngồi xổm xuống xin lỗi nó: “Xin lỗi, xin lỗi, có làm đau chân mày không?” Rồi cô lật người con chó qua kiểm tra bốn chân, thấy không sao, cô lại chạy biến mất. Nguyễn Hương Ngọc ở phía sau la hét gì đó,
Ngày nào cũng nắng
Cá trê nhỏ nhảy nhót
Mắt tròn long lanh cười toe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-bien-anh-sao-co-nuong-dung-khoc/2897593/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.