“Đó là mối tình đầu của nó.” Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người cùng im lặng...
Rõ ràng ý đồ của nó là dò hỏi giúp tôi tình cảm của Khải, dù rất cảm tạ là nó có suy nghĩ cho tôi, nhưng tôi thật sự không thích cái cách thế này chút nào.
(Lâm không biết mình chỉ cố tình chọt một chọt mà cả hai anh đều phải chịu khổ :))))
Tôi thở dài nhìn nó: “Kệ đi, chúng ta ăn đi thôi.”
Cảm thấy không khí quá ngột ngạt, tôi vội nuốt thức ăn, uống xong ly nước thì chuồn: “Đi đây chút.”
Tôi chạy ra sân, tìm tụi con Jen ngồi hàn thuyên với tụi nó.
Cái bàn đó lúc này chỉ còn những gương mặt đáng gờm, ngồi đó thêm một lát chắc tôi bị áp lực đè chết!
Tan học, tôi thất thiểu đi về phía phòng giám thị... ngẩng đầu tôi nhìn tấm bảng tên phòng trước khi gõ cửa, bởi cơ bản là tôi không chắc đây là phòng giám thị, đến được đây do sự chỉ dẫn của rất nhiều người, với nhiều biểu cảm khác nhau.
Tôi gõ cửa phòng. Bên trong phát ra âm thanh sắc bén: “Vào đi.”
Tôi thở dài bước vào trong. Cô giám thị ngồi im trên ghế nhìn sang tôi: “Hạ hả?”
“Dạ.”
“Ngồi đi.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ngoan ngoãn như mèo con ngồi xuống ghế cái ghế đơn của bộ ghế đặt giữa phòng.
Cô rời tay khỏi bàn phím máy tính rồi đi về phía tôi.
Tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, hai chúng tôi cứ ngồi nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bo-tu-ngo-ngan/1241746/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.