Yến vương đã thích mạo hiểm, chắc chắn là người cực kỳ tự tin. Hắn tuyệt không nghĩ mình sẽ thua một nữ tử.
Vậy nên so với Đại hoàng huynh và nhà họ Lưu, Yến vương nhất định sẽ chọn ta.
Quả nhiên, hắn vỗ tay cười lớn:
"Công chúa quả là kỳ nữ. Không thể cưới công chúa làm thê, đúng là tiếc nuối cả đời của ta."
*
Ba ngày sau, khi ta đang trò chuyện cùng phụ hoàng tại Càn Thanh cung, Đại hoàng huynh đến.
Hắn bẩm báo rằng Đại Lương và Bắc Yến đã đàm phán xong hiệp ước, chỉ chờ phụ hoàng xem qua và phê chuẩn. Phụ hoàng phất tay:
"Trẫm đau đầu, để Thái phó xem là được."
Đuổi Đại hoàng huynh đi, phụ hoàng quay sang ta, nói:
"Canh an thần của con, trẫm uống thấy không tệ. Giấc mơ ít đi, tỉnh dậy đầu cũng không đau nữa."
Ta mỉm cười:
"Vậy nhi thần sẽ hằng ngày nấu canh cho phụ hoàng."
Phụ hoàng gật đầu, lại hỏi:
"Con cũng sắp đến tuổi cập kê rồi, đã ưng ý lang quân nào chưa?"
Ta lắc đầu:
"Nhi thần còn nhỏ, nguyện ý ở bên phụ hoàng thêm vài năm."
Ngoài cửa sổ, cơn mưa thu rơi trên những tàu chuối, âm thanh như buồn mà không buồn.
Lưu Dung Dự bước vào, cả người mang theo hơi sương của cơn mưa:
"Thần đã xem qua hiệp ước hai nước. Riêng chuyện muối quan, xin bệ hạ cân nhắc thêm."
Phụ hoàng hứng thú hỏi:
"Thái phó nói lời này là đại diện cho nhà họ Lưu, hay đại diện cho chính khanh?"
Lưu Dung Dự cúi mình đáp:
"Thần, là thần tử của bệ hạ."
Phụ hoàng nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/boc-toan-tu-man-chau-xa-hoa/578094/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.