Hôn... hôn mình sao?
Hoa Miên Thần cảm giác thực sự bối rối, Khanh Nguyệt hôn mình khi nào? không lẽ là lần đó mình và Khanh Nguyệt vô tình chạm nhau sao? Hoa Miên Thần muốn tìm ấn tượng từng hôn môi với Khanh Nguyệt.
"Không phải là lần đó Miên Miên vô tình chạm vào môi ta, đó không phải là hôn..." dường như biết suy nghĩ trong lòng Hoa Miên Thần, Khanh Nguyệt nói tiếp, "nhưng mà cũng nhờ lần đó, ta biết được ta có cảm giác với Miên Miên! đơn giản chạm vào như vậy, căn bản không đủ thỏa mãn ta, cho nên trong một đêm nọ, nhân lúc ngươi ngủ say...."
"Câm miệng! không được nói nữa!" Hoa Miên Thần xấu hổ đỏ mặt, nha đầu chết tiệt này, sao lại bắt đầu từ khi đó đã hư hỏng rồi! thảo nào trước kia có một khoảng thời gian nàng cứ bắt mình hôn nàng, khi đó mình cứ tưởng là nha đầu kia chỉ muốn hưởng thụ sự thân thiết giữa chủ nhân và triệu hoán thú thôi chứ.
Tay Khanh Nguyệt ôm hông Hoa Miên Thần từ từ dịch lên, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy hai má Hoa Miên Thần, dùng trán mình kề vào trán Hoa Miên Thần, "Miên Miên, tối đó ngươi còn cắn đầu lưỡi ta bị thương, mặc dù hiện tại vết thương đã lành, nhưng mà nó vĩnh viễn vẫn ở trong lòng ta, là ấn ký ngươi để lại cho ta...."
"Ta kêu ngươi đừng nói nữa mà!" khoảng cách gần như vậy, mỗi câu nói của Khanh Nguyệt, hô hấp đều tỏa trên môi mình, tê tê ngứa ngứa, khiến Hoa Miên Thần không dám nhìn thẳng Khanh Nguyệt.
"Miên Miên chắc nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-trieu-hoan-thu-la-manh-nhat/2776125/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.