Sở Dung Ca nhìn sắc mặt trắng xanh của Phượng Khanh, trong mắt hiện lên đau lòng.
– Người gầy đi rồi.
Bàn tay của hắn nâng lên một nửa, dường như muốn chạm lên gương mặt mà hắn ngày nhớ đêm mong kia.
Nhưng dường như làm vậy là xúc phạm người cao cao tại thượng này, chỉ chầm chậm hạ tay xuống.
Sau đó liền cúi người, quỳ trước mặt Phượng Khanh.
– Thuộc hạ đáng tội chết.
Quay về không có lệnh của vương gia.
Phượng Khanh sực tỉnh.
Y không biết mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì của tên tiểu tử này.
Vậy mà ngây người nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của hắn mãi.
Trong đầu còn miên man nghĩ sao một nam nhân có thể hoàn mỹ đến mức này, hắn dường như đã dầm mưa rất lâu, môi cũng đã trắng bệch rồi, thế nhưng chẳng thể nào ảnh hưởng tới nửa nét soái khí nào của hắn cả.
Y có chút rầu rĩ, rất muốn tát cho mình một cái.
Hiên Viên Diệp Nhiên có lẽ cũng được tính vào hàng mỹ nam tử tuấn tú nhất nhì đi.
Thế nhưng có bao giờ y bày ra bộ dáng không tiền đồ như vậy đâu?
– Ai gọi ngươi về…
Phượng Khanh đỡ trán, câu hỏi ra khỏi miệng thì y cũng biết được câu trả lời luôn.
Hai tiểu tử kia… đúng là ăn cây táo rào cây sung.
Lá gan càng ngày càng lớn, đúng là chủ nào tớ nấy.
Thế nhưng nói gì thì nói, đừng có hở tí là quỳ như thế.
Nam nhân đầu gối có vàng, không biết hả?!
– Đứng dậy.
Nói gì thì đứng mà nói đàng hoàng.
– Nhìn hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bon-vuong-muon-tao-phan/1952068/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.