Trong phòng, Chung lão gia nằm trên giường, sắc mặt hơi nhợt nhạt, thỉnh thoảng lại ho khụ một tiếng.
“Cha không sao chứ?” Chung Tịch nói.
“Về rồi à, thế nào, thuận lợi không?” Chung lão gia nhìn thấy Chung Tịch thì rất mừng, ông hỏi.
“Việc làm ăn rất thuận lợi ạ.” Chung Tịch nói: “Cha bị sao thế ạ? Nghiêm trọng lắm sao?”
Chung lão gia xua tay, nói: “Thằng nhóc thối, đỡ ta dậy.”
Ông dựa vào Chung Tịch chậm rãi ngồi dậy, tựa vào giường.
“Già rồi, sức khoẻ không tốt, sốt nhẹ liên tục một thời gian dài, cứ lúc nóng lúc lạnh, cực kỳ khó chịu, ăn không ngon ngủ không được.” Ông nói chuyện hụt hơi, vừa nói đã bắt đầu thở dốc.
Chung Tịch nghe vậy thì nhíu mày: “Bắt đầu từ lúc nào ạ?” Hắn mới đi được nửa tháng, cha hắn đã gầy ốm tới mức này.
“Khụ… Khụ, có lẽ vài ngày sau khi các con đi, chắc là bị cảm, khụ… Ban đêm đột nhiên sốt cao, sau đó cứ liên tục lặp lại không thấy đỡ.” Chung lão gian nói nhát gừng.
Chung phu nhân đứng bên cạnh nhìn, khoé mắt rưng rưng, phải làm sao đây? Bà vốn tưởng chỉ mấy ngày là khỏi, nên cũng không để ý nhiều, không ngờ bệnh đã kéo dài nửa tháng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bà lo cơ thể của chồng mình sẽ không chịu nổi.
Vân Lạc đứng bên cạnh Chung phu nhân, nhìn gương mặt chú họ không còn bao nhiêu thịt, các đường nét góc cạnh hơn, tay áo trở nên trống rỗng, thỉnh thoảng lại ho mấy tiếng, người giống như cây liễu, yếu đuối mong manh, bệnh tật quấn thân, khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-hoa-nho-tren-dau-bieu-ca/1867312/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.