Lưu Nhất Hàng cảm thấy hình như mình mơ thấy Hạ Dương Ba, nhưng giấc mộng này lại mơ hồ không rõ hư thực, thậm chí đến tận sáng hôm sau khi tỉnh lại, khoang mũi vẫn còn vấn vít mùi hương khói thuốc quen thuộc của Hạ Dương Ba.
Trước kia khi còn ở chỗ Hạ Dương Ba, Hạ Dương Ba đã rất hiếm khi hút thuốc rồi. Nhưng từ khi cậu rời đi, áp lực công việc lại tăng cao, một người hiu quạnh nên khó mà cai được, Hạ Dương Ba còn hút nhiều hơn cả so với trước kia.
Mới sáng sớm, Lưu Nhất Hàng nằm trên giường, mắt nhắm mắt mở. Trương Húc và Ưng Lê Minh có tiết sớm, Vương Mãn Đường thì mới sáng ra đã đi phòng xét nghiệm, trong phòng vắng vẻ chẳng còn ai, chỉ có một mình Lưu Nhất Hàng.
Cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại chán chê xong cũng quyết định dậy đi ăn chút gì đó. Đột nhiên điện thoại lại đổ chuông, là Hạ Dương Ba.
“Tỉnh rượu chưa?” Hạ Dương Ba hỏi.
“A?” Lưu Nhất Hàng đầu óc mơ hồ, không hiểu sao anh lại biết hôm qua mình uống rượu.
Hạ Dương Ba thấp giọng cười: “Mất kí ức hôm qua rồi à? Không nhớ chút nào?”
Lưu Nhất Hàng lúc này mới ý thức được hoá ra đoạn kí ức liên quan đến Hạ Dương Ba tối qua không phải chỉ là một giấc mơ. Lại một lần nữa để Hạ Dương Ba nhìn thấy bộ dạng mình lúc uống say, cho dù bây giờ anh không nhìn thấy, nhưng Lưu Nhất Hàng vẫn ngượng đỏ cả mặt, có chút thất thố: “Tôi… tôi không say…”
Hạ Dương Ba không tin,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-lieu-bay-theo-gio-tuyen-tinh-dai-ta/2746897/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.