“Tên nhóc khốn nạn” nghe vậy, cậu dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dương Ba.
Cả gương mặt cậu lấm tấm mồ hôi, phảng phất như máu dồn hết lên đỉnh đầu, gương mặt đỏ lựng, gân xanh dữ tợn nổi rõ trên trán, cậu hơi hé miệng thở dốc, ng*c phập phồng dữ dội, mồ hôi trượt theo cơ ng*c mà nhỏ xuống, nhỏ xuống cổ của Hạ Dương Ba.
Ánh mắt Hạ Dương Ba có hơi rã rời, Lưu Nhất Hàng đột nhiên dừng động tác lại khiến anh có hơi không thoải mái, khát vọng sâu hơn lập tức ùn ùn kéo đến.
“Nhất Hàng…” Cho dù thế nào Hạ Dương Ba cũng chưa từng nghĩ tới thanh âm của mình lại có thể ngọt ngào, cuốn lấy mùi vị tì/nh d/ục như thế này.
“Em không phải là tên nhóc khốn nạn.” Giọng nói buồn bã của Lưu Nhất Hàng vang lên.
Hạ Dương Ba phản ứng lại hơi chậm một chút, “A” một tiếng, tiếp đó lại nghe thấy thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Lưu Nhất Hàng: “Người nào kết hôn thì người đó mới là tên khốn!”
Hạ Dương Ba hơi sửng sốt vài giây, nhịn không được mà bật cười.
Lúc cười lớn, phía dưới không tự chủ được mà chặt hơn, khiến Lưu Nhất Hàng choáng váng cả người, cậu nhịn không được mà vỗ cái mô*g tròn trịa của anh một cái.
Hạ Dương Ba bị đánh đau, anh cau mày “hừ” một tiếng, có chút oán giận nhìn Lưu Nhất Hàng. Ai mà biết được, ánh mắt của cái người này còn thương tâm hơn cả anh, hệt như chút nữa thôi sẽ lại khóc òa lên.
“Thằng nhóc ngốc nghếch này…” Anh bất đắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-lieu-bay-theo-gio-tuyen-tinh-dai-ta/2746931/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.