Giá rẻ hơn một phân tiền so với hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, còn không cần có vé, đó xem như là một món hời, hầu hết người dân trong xã đều đến mua thịt, nhà nào cũng cử người xếp hàng mua thịt, người không mua cũng đến đấy để xem náo nhiệt.
Phương Quế Chi ban đầu nói rằng bà ấy đến mua thịt một mình, nhưng Khương Tuệ Tuệ nói rằng cô biết phần nào của thịt để mua là tốt nhất, vì vậy cô đã đến xếp hàng mua thịt.
Phương Quế Chi không nghĩ quá nhiều về điều đó, vì vậy bà ấy đã để cô đến.
Lưu Ái Đệ nghĩ rằng hôm nay cô ta giúp Tống Thời Thanh cãi nhau với Triệu Anh Lai trước, sau đó Khương Vệ Quốc và Khương Vệ Quân giúp Tống Thời Thanh khiêng trâu về, dù như thế nào thì Tống Thời Thanh cũng nhất định sẽ chia cho nhà bọn họ vài miếng thịt.
Cô ta liếc nhìn cơ thể nhỏ bé của Khương Tuệ Tuệ, sợ rằng cô sẽ không thể nhấc nó lên, vì vậy cô ta liền đi theo, trò chuyện với những người phụ nữ trong thôn trong khi chờ đợi.
Lưu Ái Đệ cầm từ trong nhà ra một nắm nhỏ hạt bí chiên, nói: "Vợ nhà Cát Tường, cô định sẽ mua bao nhiêu cân thịt?"
Vợ nhà Cát Tường cười cười nói: "Mua một cân trở về cho mấy đứa trẻ thấy đỡ thèm là được rồi, làm gì có tiền mà mua mấy cân? Cô cho rằng ai cũng có số tốt như cô được gả vào họ Khương, ở nhà có cha chồng làm trong đội vận tải, bình thường chúng ta sống bằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417474/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.