Nó gần đến mức con rắn có thể leo lên người cô ngay trong giây phút tiếp theo.
Mặc dù Tống Thời Thanh đã nói với cô, đó chỉ là một con thằn lằn. Nhưng thằn lằn cũng giống như rắn vậy!
Cô gái nhỏ trong lòng Tống Thời Thanh làm nũng không chịu xuống, khiến anh chỉ còn cách đi đến bên cạnh con thằn lằn và làm động tác đuổi nó đi.
Thằn lằn cũng khá sợ con người và không hung dữ như rắn lục. Vừa rồi nó bị hành động của Khương Tuệ Tuệ làm cho sợ hãi, và sau khi phản ứng lại nó đã bỏ chạy ngay lập tức.
“Tôi đã đuổi nó đi, hiện tại cô có thể đi xuống rồi.” Tống Thời Thanh nói.
Nếu Khương Tuệ Tuệ thật sự không xuống khỏi người anh, anh sợ rằng bản thân mình sẽ không thể khống chế được và mất kiểm soát.
Lúc này thân thể anh gần như trong trạng thái hoàn toàn căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, mặc dù anh đã tận lực khắc chế, nhưng cũng không biết lúc nào sẽ thất bại.
Khương Tuệ Tuệ lấy bàn tay mảnh khảnh không xương che khuôn mặt non nớt của mình, sau khi nghe Tống Thời Thanh nói, trong lòng cô cảm thấy hơi bất an, chỉ dám xòe giữa hai ngón tay để lộ nửa con mắt, mím đôi môi đỏ mọng, giống như đang làm nũng vậy, âm thanh kéo dài nói: "Thật không? Anh, anh không được phép nói dối tôi."
"Tôi sẽ không bao giờ nói dối người khác." Tống Thời Thanh nói giọng khàn khàn.
Anh sẽ càng không nói dối cô.
"Vậy thì tốt... Vậy thì anh thả tôi xuống đi..." Không phải Khương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/1417527/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.