Lên tàu lửa chưa kịp xem điện thoại thì Lưu Tử Đồng đã nhận được tin nhắn WeChat của La Dịch, cậu chỉ nói ngắn gọn rằng cậu sẽ không định vẽ tranh nữa, chỉ nghĩ học cho tốt tại đại học, sau đó khi ra trường sẽ tìm một công việc ổn định, hơn nữa gần đây cậu đang xin trợ giảng cho một phòng dạy vẽ tranh, thu nhập cũng có, còn có thể củng cố một số kỹ năng vẽ, cậu nói cảm ơn Lưu Tử Đồng, rất nhiều câu cảm ơn.
Đặc biệt là câu cuối cùng, dường như muốn nói lại thôi.
【 La Dịch: Cô, em thật sự…cảm ơn cô. 】
【 La Dịch: Cô ơi,…em…vẫn cảm ơn cô rất nhiều. 】
【 Lưu Tử Đồng: Cô hiểu mà. 】
Đợt đi thành phố Thiên Lâm lần này hai khoang tàu lửa cơ hồ đều bị một đoàn đội chiếm hết, đều là người một nhà, bởi vì kinh phí cũng còn dư dả, nên buổi trưa Trần Châu đã gọi đồ ăn trong toa ăn cho Lưu Tử Đồng, Lưu Tử Đồng nhìn thấy mọi người đều ăn đồ ăn đem theo nhưng chỉ có cô được ăn đồ ăn ở toa ăn, hình như không được tốt, còn bảo Trần Châu lần sau đừng làm như vậy.
Trần Châu đặt chai nước vừa mới uống xong xuống bàn, nói: “Hôm nay anh thấy dì nói rất đúng, em chỉ cần ở thành phố S giúp đoàn đội kéo thêm nhà tài trợ là được rồi, không cần nhất thiết phải theo đoàn chạy ngược chạy xuôi.”
Lưu Tử Đồng ngáp một cái, nói: “Là tự em muốn đi, mọi người như thế nào thì làm chứ, muốn em kéo nhà tài trợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-tranh-ay-em-ve-vi-anh/847407/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.