edit: diepanhquan
beta: Mạn Châu Sa & hanhmyu
Cả đoạn đường tôi được Hành Liệt xách trở lại bến tàu, chân không chạm đất, chuẩn bị lên thuyền. Quốc vương nước Việt Nam nhắm mắt theo đuôi theo sát ở phía sau hắn biểu diễn màn kịch “Mười tám lần đưa tiễn”*, hai lão nước mắt như mưa tựa hồ như tình cảm rất chân thành thắm thiết.
*“Mười tám lần đưa tiễn” : Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài lúc chia tay nhau, người này đưa tiễn người kia, người kia lại đưa tiễn người này, tổng cộng đến mười tám lần. Ở đây ý chỉ sự lưu luyến, không muốn chia li.
Ơ, hắn không giống với kẻ biết diễn kịch tốt như vậy!
Hành Liệt ném tôi xuống, thân thiết vỗ bả vai tiểu lão đầu: “Mấy ngày này đa tạ đại ca chu đáo chiêu đãi, đệ ghi tạc trong lòng, không biết làm thế nào báo đáp…” Lưỡi cũng thật là dẻo, Quốc vương nước Việt nhìn cũng đã hơn sáu mươi, đủ tuổi làm ông nội hắn, còn xưng hô huynh đệ, đúng là không biết xấu hổ.
Tiểu lão đầu vẻ mặt đau khổ nghe hắn nói nhảm, ánh mắt thỉnh thoảng hướng trên mặt biển quan sát một vòng.
Đây là… chờ cứu binh sao?
Hành Liệt ra vẻ không biết, vừa dùng tiếng địa phương lẫn tiếng cổ điển nói nhảm, còn mang vẻ mặt trịnh trọng nhiệt tình như thật sự có tình cảm, nhưng nhìn vào ánh mắt mập mờ của hắn liền biết, thằng nhãi này vô cùng hưởng thụ tâm tình dồn nén đau khổ của Quốc vương nước Việt Nam, dễ chịu đến nỗi tưởng chừng như sắp run bắn lên.
Rì rầm, làm việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buc-xuong-vi-luong/459676/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.