Màn đêm sâu dần, cảnh tượng hỗn độn.
Cả người Lộ Thanh Trần cứ lơ mơ. Cậu trông thấy Thẩm Quân Hoài đang đè trên người mình tựa tảng đá núi, nghe thấy tiếng th.ở d.ốc nặng nề hồng hộc bên tai, thậm chí ngửi thấy mùi đào ngọt lịm của gel bôi trơn đang lan tràn trong không khí.
Đúng rồi, ấy từng là hương vị cậu thích nhất.
Cậu thì như con cá sắp chết bị ghì lên tấm thớt ngập ngụa mùi đào, đay qua nghiến lại. Cảm quan tri giác của cậu phân biệt được tất thảy những gì nhỏ xíu xung quanh, chỉ không tìm ra được bản thân.
Bốn phía cứ lao xao rầm rì, nỗi sợ tột đỉnh ập đến sập núi lấp biển.
Trước khi mất đi ý thức, suy nghĩ cuối cùng của Lộ Thanh Trần là cậu không bao giờ muốn ngửi cái mùi đào này nữa.
Giày vò vật lộn hơn 1 tiếng đồng hồ, mãi rồi Thẩm Quân Hoài cũng phát hiện ra dấu hiệu bất ổn.
Anh lật Lộ Thanh Trần đã ngủ thiếp mê man lại, thấy cậu nhắm tịt hai mắt, hô hấp đồn dập. Mắt môi đều hơi sưng vì ngấm nước mắt, đầu mày cau chặt, hơi thở rối loạn, cả người toát ra vẻ tan nát sau màn hủy hoại.
Thẩm Quân Hoài sững sờ, vội bế cậu lên ngay, vừa ấn nhân trung vừa vỗ lưng cho cậu.
“Hít thở! Thanh Trần, thở đi!”
Người như bị đuối nước giờ mới được tiếp xúc với không khí, Lộ Thanh Trần cố hít một hơi thật mạnh, tỉnh táo trở lại. Cậu mở bừng mắt, mãi một lúc lâu không thốt lên nổi chữ nào, sự hoảng hốt bàng hoàng sâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bui-duong-xa-co-ay-vua-di-vua-hat/2727386/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.