Lộ Thanh Trần ngơ ngác mờ mịt quay về đến nhà, cốc cà phê trong tay đã lạnh tanh.
Lời tỏ tình đột ngột của Tiêu Mặc khiến những kí ức của cậu như bật khỏi chiếc hộp Pandora, hàng loạt chi tiết ẩn giấu trong góc khuất nối nhau tràn ra: những trò đùa những cái ôm mọi lúc mọi nơi, sự bầu bạn tựa hình với bóng, cơn tức giận khi biết tin mình yêu đương, nỗi đau lòng khi rời thành phố Nam, mối quan hệ thân thiết giữa hai người đã vượt quá khỏi phạm vi bạn bè từ lâu.
Giữa khung cảnh lộn xộn ngổn ngang cậu nghe thấy âm thanh kiên định của bản thân, cậu chỉ yêu Thẩm Quân Hoài, cậu vẫn luôn xem Tiêu Mặc là người nhà. Tiêu Mặc chẳng hề ngạc nhiên song vẫn khó che lấp nỗi buồn bã, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, không nói lời nào.
Trái tim Lộ Thanh Trần âm ỉ giằng xé. “Tiêu Mặc, tao…” Cậu nắm lấy hai tay đối phương, không nói thêm được gì nữa.
“Không sao đâu.” Tiêu Mặc không nỡ thấy cậu phải khó xử, trở tay cầm ngược lại, “Không sao cả… Mày vui là được rồi. Bất luận thế nào mình vẫn là người một nhà.”
Tiêu Mặc giữ gìn đầy đủ thể diện cho cậu, săn sóc xua tan sự lúng túng thay cậu.
Hai người không nấn ná ở quán cà phê lâu mà nhanh chóng chào tạm biệt, như thể phải vội quên cái chuyện vừa xảy ra đi, mỗi người phải đi tìm một nơi để còn bình tĩnh lại.
Lộ Thanh Trần ngồi trong phòng vẽ, bồn chồn vò đầu bứt tóc, muốn đuổi cái đống não nề này khỏi tâm trí.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bui-duong-xa-co-ay-vua-di-vua-hat/2727390/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.