Lộ Thanh Trần đã ở lì trong phòng vẽ 4 hôm, cậu cầm bút, trông tấm vải nền đang căng ra trước mặt mình, khoảnh tường vi đỏ như máu bám vào bức tường thấp bé, xiềng xích vắt ngang cánh cửa sắt han rỉ ở góc tường, chém đôi bụi hoa đỏ rực nhỏ máu, cánh hoa nát tan buông mình rơi vào vũng bùn.
Từ khi quay về sau buổi tiệc rượu cậu chưa hề ra ngoài nữa. Giai đoạn này Triển Nhạc có nhắn tin cho cậu, không nói gì nhiều mà chỉ hỏi thăm đơn giản, cậu cũng lễ phép trả lời khách sáo. Đồng thời Thẩm Quân Hoài cũng bận rộn hẳn lên, hàng ngày đều về cực muộn, toàn bộ căn nhà ngập trong sự trầm mặc ngột ngạt.
Đúng lúc này khóa cửa kêu vang, Lộ Thanh Trần nhạy cảm bắt được tiếng “cạch” rất khẽ, sau đó nghe thấy tiếp tiếng bước chân quen thuộc.
Thẩm Quân Hoài rất hiếm khi về nhà vào tầm giờ này.
Mấy ngày nay cả hai đều có phần cố tình né tránh đối phương, duy trì vẻ bình an vô sự tương tự bình thường. Thẩm Quân Hoài rất giỏi ẩn giấu tâm trạng cuồn cuộn phía dưới vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng Lộ Thanh Trần thì không, nếu buồn bã cậu sẽ khóc, sẽ trốn, sẽ mất ngôn ngữ.
Hệt như bây giờ, cậu nên đứng dậy, bước ra chào đón người yêu, nhưng cậu phát hiện ra mình không tài nào đứng lên nổi. Cậu cẩn thận cất bút vẽ đi, ưỡn thẳng lưng, lặng im chờ đợi thanh kiếm Damocles đang lơ lửng trên đỉnh đầu, chẳng biết bao giờ nó mới bổ xuống.
Thẩm Quân Hoài mở cửa phòng vẽ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bui-duong-xa-co-ay-vua-di-vua-hat/2727396/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.