Hôm sau Lộ Thanh Trần tỉnh lại vào buổi trưa, bác sĩ Lâm đang thay băng cho cậu.
Nhìn thấy bác sĩ Lâm, cậu không còn đờ đẫn vô cảm như hôm qua nữa mà gần như trắng bệch mặt mũi chỉ trong nháy mắt. Bác sĩ Lâm nhẹ giọng trấn an cậu, giới thiệu mình là bác sĩ, bảo người cậu không còn gì đáng lo quá nữa, thay băng cũng không đau, chịu khó một lát là xong ngay. Thế là cậu yên ắng trở lại, không lên tiếng, không chống đối, có mấy chỗ bôi thuốc đau quá cũng chỉ ra sức nín nhịn.
Bác sĩ Lâm thở dài thêm một tiếng trong bụng.
Thay băng xong xuôi, bác sĩ Lâm ra về.
Lộ Thanh Trần nằm trên giường rất lâu, trong ngoài phòng đều yên ắng khác thường. Cậu thử động đậy người, cuối cùng cũng vịn được vào tường đứng dậy. Cậu chậm chạp đi ra đến cửa, khóa cửa vào, mất thêm một lúc nữa mới lết được vào nhà vệ sinh. Nhìn mình trong gương, nửa bên mặt sưng vù, khóe môi rách, một mắt phù thũng nghiêm trọng, bàn tay cũng băng bó kín như đòn bánh tét.
Cậu hơi đói, mãi chưa ăn gì rồi, đầu óc cũng choáng váng hết cả. Nhưng cậu không dám ra ngoài, cậu không biết liệu còn thứ gì đang chờ mình ngoài kia, thế là cậu vịn vào bồn rửa mặt, vặn vòi nước, lấy cốc súc miệng hứng ít nước rồi uống luôn.
Uống no nước, chờ một lát cho lại sức, cậu mới rề rà nhích dần ra ngoài.
Tình hình tối qua khẩn cấp, Tô Trường Tiện và bác sĩ Lâm bèn đưa cậu vào căn phòng ngủ dành cho khách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bui-duong-xa-co-ay-vua-di-vua-hat/2727399/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.