3 giờ sáng, Thẩm Quân Hoài trầm mặc ngồi hút thuốc giữa phòng khách, không nói một lời. Anh vừa ở ngoài về, áo sơ mi đã cởi hai nút, vạt áo lòi ra khỏi quần tây, giày cũng chẳng thay, ống quần dính bùn, vẻ ngoài nhếch nhác rất hiếm gặp.
“Phạm vi tìm kiếm đã mở rộng ra đến ngoại ô, trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu cậu ấy đã rời khỏi khu trung tâm Bình Châu.” Một người đang ngồi trên sofa đối diện với Thẩm Quân Hoài, y đeo kính nhã nhặn lịch sự, nhưng từng lời thốt ra thì chẳng khác gì con dao cắm thẳng vào tim Thẩm Quân Hoài, ra sức đào khoét.
Điếu thuốc cháy rụi, anh rút thêm điếu nữa ra theo bản năng, ấn bật lửa mấy lần mà vẫn không lên được.
Người đối diện thở dài một hơi, cầm lấy bật lửa của đối phương đánh lửa cái tách.
“Cậu đừng lo lắng quá, camera cho thấy cậu ấy tự lên xe bus một mình, không có dấu hiệu bị người khác uy hiếp.” Người nọ nói tiếp, “Cậu đừng ra ngoài tìm nữa, cứ ở nhà đợi xem, biết đâu cậu ấy khuây khỏa đầu óc xong sẽ về nhanh thôi.” Cả hai đều biết giờ đã có cả tá người tỏa đi tìm rồi, về cơ bản thiếu một Thẩm Quân Hoài cũng không thành vấn đề, anh ở lại nhà chờ tin mới là lựa chọn tốt nhất.
Em ấy khuây khỏa đầu óc xong sẽ về nhanh thôi ư?
Không rõ vì sao, có giọng nói nào đó cứ thì thầm liên miên trong đầu Thẩm Quân Hoài suốt từ nãy đến giờ, em ấy sẽ không về đâu.
Em ấy sẽ không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bui-duong-xa-co-ay-vua-di-vua-hat/2727410/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.