Quay về căn nhà đã xa cách cả năm, Lộ Thanh Trần hơi hoảng hốt.
Cậu đứng ở huyền quan đưa mắt trông vào, nội thất trang hoàng vẫn như cũ, sofa, cây cảnh, kệ sách, đồ trang trí đều không hề thay đổi, một bức tranh sơn dầu khổ to của cậu treo ở phòng khách, đôi dép lê cậu thay đặt ngay ngắn dưới tủ như thể cậu chỉ vừa ra ngoài đi dạo, khoảng trống một năm thu hẹp lại chỉ còn một khoảnh khắc.
Thẩm Quân Hoài nhấc vali xuống xe, vào nhà ôm vòng lấy Lộ Thanh Trần. Cả hai cùng nhau quay trở lại đây lần nữa, tâm trạng hiển nhiên rất phức tạp, nhất thời chẳng ai nói gì, chỉ trầm mặc bước dần qua phòng khách.
Một người thấp thỏm bồn chồn, một người dè dặt cẩn trọng.
“Em nghỉ một lát đi đã, để anh nấu gì cho em ăn.” Thẩm Quân Hoài cẩn thận ôm vai Lộ Thanh Trần dẫn cậu ngồi vào sofa, dường như đối phương là báu vật dễ vỡ lắm, chỉ hơi to tiếng chút thôi cũng khiến cậu giật mình sợ hãi.
“Anh biết nấu á?” Lộ Thanh Trần khá là thảng thốt.
“Một năm nay em không ở đây anh toàn tự nấu mì. Nhiều nữa thì không biết làm đâu, cơ mà càng ngày anh nấu mì càng lên tay, anh hay nghĩ bụng chờ hôm nào em về nếm thử đảm bảo sẽ khen không ngớt lời cho xem.” Thẩm Quân Hoài nhấn đè vai cậu tỏ ý không cần cậu giúp, đi một mình vào bếp.
Trước hôm hai người về bên dịch vụ giúp việc đã dọn dẹp tổng thể, chuẩn bị đầy đủ các loại nguyên liệu ngập kín
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bui-duong-xa-co-ay-vua-di-vua-hat/2727418/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.