Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ màu đen, nhưng không biết vì sao hai cúc áo trên lại được mở, để lộ xương quai xanh tinh tế.
Cố gắng rời mắt, tôi nhận ra—
Tôi đang ôm anh trong tư thế vô cùng mờ ám.
Tay tôi quấn chặt quanh eo anh, chân thì quắp lên chân anh, cứ như con bạch tuộc bám dính lấy anh.
Gặp phải ánh mắt anh lần nữa, tôi bối rối, vội vàng buông tay.
"Xin lỗi... Tôi quen rồi..."
Nhưng, lời giải thích này của tôi hình như lại phản tác dụng.
Người đàn ông lúc nãy còn bình thản, nghe xong câu đó lại nhíu mày, giọng cũng trở nên lạnh nhạt.
"Quen ôm ai?"
"Hả?"
Tôi ngơ ngác, thành thật đáp, "Gấu bông to bằng người..."
Phó Hàn im lặng vài giây, rồi khẽ nhếch môi như đang cười.
"Ừ, lát nữa bảo trợ lý mua cái mới cho em."
Phó Hàn nói là làm, chúng tôi vừa ăn sáng xong, trợ lý của anh đã mang theo hai vệ sĩ bước vào.
Ba người đàn ông, mỗi người ôm hai con gấu bông lớn bằng người, mỗi màu một con.
Phó Hàn liếc nhìn qua, nhàn nhạt bảo, "Thích con nào? Để trên giường."
Tôi nuốt bánh ngọt trong miệng, "Vậy... con màu xám đi."
Thật ra, câu nói sau tôi không dám nói ra.
Con màu xám đó, trông hơi giống Phó Hàn, ôm vào chắc rất dễ chịu.
Khi gần ăn sáng xong, điện thoại của Phó Hàn để trên bàn bỗng đổ chuông.
Anh liếc mắt qua, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.
Vì tò mò,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buoc-den-hanh-phuc-truong-nhuoc-du/2293914/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.