Cuộc đời luôn phải loanh quanh lẩn quẩn, như vậy mới có thăng trầm đáng nhớ.
Đồng Tiểu Điệp cảm thấy cuộc sống của mình dường như tràn ngập những điều mơ hồ không thể nắm bắt. Trong màn sương mờ ảo ấy, hình bóng của Tông Chính luôn hiện lên rõ ràng.
Hằng ngày, mọi nguyên liệu tại “Nhân Lương” đều do Đồng Tiểu Điệp tự tay đi mua. Một năm trước, cô học lái xe và thi lấy bằng. Sau đó, cô sắm một chiếc xe nhỏ, loại xe gia đình mà cô từng thích vì nghĩ rằng cả nhà có thể cùng đi dã ngoại. Nhưng giờ đây, chỉ còn cô lặng lẽ lái xe đến chợ mua đồ ăn.
Đôi khi, cô gặp Liên Dịch ở ngoài và cùng nhau trò chuyện. Mỗi ngày trôi qua, Đồng Tiểu Điệp đều trân trọng, từng bước đi đều khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Nhưng đâu đó trong lòng, ký ức về một thời ấm áp vẫn luôn hiện hữu.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua những tán cây xanh ven đường, tạo nên những vệt sáng li ti, mềm mại phủ xuống mặt đất. Những chiếc lá xanh biếc lấp lánh trong ánh nắng đầu hạ, nhánh cây rung rinh theo gió, khẽ đung đưa như muốn cất lên bài ca rộn ràng.
Tông Chính ngồi ở ghế sau, tài xế dừng xe bên đường. Chiếc xe màu đen hạ cửa kính xuống. Anh nhìn ra ngoài, nơi này chính là trước cửa tiệm nhỏ mà năm xưa anh từng gặp cô. Mùa đông ấy, mọi thứ dường như đều khắc sâu trong trí nhớ. Nhưng giờ đây, tiệm nhỏ ấy không còn nữa, đã bị thay thế bởi một salon tóc hiện đại.
Đồng Tiểu Điệp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/buom-buom-bay-giai-le-tam-thien/2730256/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.