Tấn Minh mất một lúc mới định thần lại, giọng hơi run:
“Cậu vừa gọi tôi… là gì?”
Đường Mộ Bạch ôm chặt lấy anh hơn, giọng nghẹn ngào:
“Tấn Dung, Tấn Dung… A Dung… Tại sao anh không thể thích tôi chứ? Tôi thích anh biết bao, yêu anh biết bao.”
Tấn Minh như hiểu ra điều gì, sắc mặt tối sầm, tay nắm chặt, cả cơ thể cứng đờ.
Tô Vạn Đồng núp một góc, rì rầm với người bên cạnh:
“Nhìn kỹ mới thấy, Tấn Dung và Tấn Minh đúng là giống nhau quá, nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt. Vẫn là anh trai tốt hơn. Mà cũng chẳng hiểu sao Đường Mộ Bạch lại thích cậu em.”
Ninh Lạc thản nhiên đáp:
“Không trách được, não cậu ấy từ bé đã chẳng được tốt lắm.”
“Chắc dùng quá liều nhau thai cừu, giờ cả hai bán cầu não đều hoạt động hết công suất, treo lên Chợ Tốt chắc phải ghi tình trạng ‘99% mới, chỉ hơi lỗi nhẹ’.” Phương Lộc Dã giơ ngón tay cái: Đường Mộ Bạch vẫn đang ôm người trong lòng mà lẩm bẩm, bỗng nghe đối phương trầm giọng hỏi: Đường Mộ Bạch cảm thấy Tấn Dung hôm nay rất khác, người này lại còn nói chuyện nhiều với mình như vậy. Bình thường đối phương chẳng thèm liếc nhìn cậu, khiến cậu càng luyến tiếc sự dịu dàng này, đồng thời lại càng thêm căm hận Tấn Minh. “Không! Tôi không thích anh ấy, một chút cũng không thích!”
“Miệng lưỡi sắc bén, nói tiếp đi, nói hay lắm.”
“Cậu thích Tấn… tôi đến vậy sao? Thế còn Tấn Minh? Anh ấy là gì? Cậu chẳng phải bạn trai của anh ấy à?”
Đường Mộ Bạch hét lên đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-gioi-giai-tri-deu-nghe-thay-toi-phat-dien/2738994/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.