Ninh Lạc còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất, mặt mày hoảng loạn.
Phương Lộc Dã kéo cậu ra sau lưng, đứng chắn trước mặt:
“Ninh Lạc, lui về sau tôi ngay!”
“ …Cảm ơn ông, suýt chút nữa tôi đã chết vì ông rồi. “ Phương Lộc Dã phớt lờ. Lùn như vậy thì trách ai được? “Đúng đấy, ông là ai?” Ninh Lạc từ sau lưng anh ta thò đầu ra, chống hông, phụ họa theo. 【Dù giờ cười là vô duyên, nhưng Ninh Lạc dễ thương đến phát khóc.】 Ninh Lạc cũng hiểu sức mạnh của Phương Lộc Dã, càng thêm tự tin. Cậu nhẹ kéo áo anh ta, hai người vừa từ từ lùi lại vừa hỏi: “Gì mà ông bạn? Ai bạn bè gì với các người?” Vua Buôn Dưa cười khẩy: Ninh Lạc gật đầu liên tục, giọng nhún nhường: “Đi nhanh đi, ăn mặc thế này, lỡ cầm dao kéo thì chết tôi.” Phương Lộc Dã quay mặt đi, coi như không nghe thấy.
Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn “cuộn sushi rong biển đen”, cảnh giác hỏi:
“Ông là ai?”
【Như con cáo mượn oai hùm ấy.】
【Chỉ cần Lộc Dã đứng đó, tự nhiên thấy yên tâm. Ít nhất, cậu ấy đấm phát là bay năm mét.】
“Ông bạn, có phải ông đi nhầm phải không? Bây giờ quay lại vẫn kịp, chúng tôi không mách với chương trình đâu.”
“Đừng hòng thân thiết với tôi, tôi không phải bạn của các người.”
“Được rồi được rồi, vậy tôi gọi ông là Lôi huynh nhé. Hay ông thích tôi gọi là Điện Mẫu? Ông lỡ đi nhầm đường phải không? Quẹo trái đi thẳng là ra thôi.”
Lại bắt đầu rồi, cái miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-gioi-giai-tri-deu-nghe-thay-toi-phat-dien/2739022/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.