Nghĩ đến việc sắp phải bắt đầu cuộc sống học sinh chính quy đầy đau khổ, tự dưng thấy… cơm cũng không còn ngon nữa.
Buổi tối ăn cơm, Lục phu nhân lại bắt đầu màn “khoe thành tích”, hăng hái kể chuyện sáng nay đi làm thủ tục nhập học.
Cuối cùng, bà đặc biệt nhấn mạnh:
“Hiệu trưởng còn đích thân muốn gặp tụi mẹ con tôi, lại còn khen Vãn Vãn nữa đấy!”
“Con gái mẹ đúng là xuất sắc, lần này Miên Miên được nhận học cũng là nhờ phúc phần của Vãn Vãn. Nếu không có con bé, làm sao mọi chuyện suôn sẻ vậy được?”
Lục tiên sinh gật đầu đầy hài lòng:
“Cũng đúng. Lần này nhà trường không hề làm khó dễ gì, chắc cũng vì có Vãn Vãn học ở đó.”
“Mà Nguyên Hoa mỗi năm có suất tuyển thẳng lên Đại học Bắc Kinh nhỉ? Hình như đến kỳ đăng ký rồi?”
Lục Vãn Vãn điềm đạm đáp:
“Con đăng ký rồi ạ, nhưng vẫn chưa có kết quả.”
Lục phu nhân cười đến mức không khép nổi miệng, miệng liên tục tán dương:
“Vãn Vãn của mẹ chắc chắn sẽ được chọn! Ai so được với con bé chứ?”
Cả nhà nói chuyện hớn hở, như thể suất tuyển thẳng kia đã chắc chắn thuộc về Vãn Vãn.
Lúc này, Lục Hoài nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng:
“Suất tuyển thẳng của Nguyên Hoa không dễ đâu.”
“Hình như… thành tích của Vãn Vãn vẫn còn thiếu một chút thì phải?”
Không khí chợt trầm xuống.
Lục phu nhân lập tức sầm mặt, giọng không vui:
“Vãn Vãn thì kém gì chứ? Hiệu trưởng Khổng còn khen con bé hết lời cơ mà!”
Tôi cắn đũa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-man-chi-muon-nam/2708317/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.