Tinh Nặc lần này hôn mê khoảng ba ngày.
Khi tỉnh lại, đầu óc bé như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ. Ngồi trên mép giường hơn nửa ngày, bé vẫn chưa nhớ ra mình là ai. @TửuHoa Mái tóc xoăn mềm rũ xuống một bên mặt, dưới ánh đèn phản chiếu một lớp ánh kim mờ nhạt, khiến đôi mắt của bé ánh lên màu hổ phách nhạt. Thẩm Ôn bưng một bát cháo bí đỏ thơm ngọt ấm áp đến. Màu sắc vàng óng rực rỡ, đúng món mà Tinh Nặc thích nhất. "Bé ngoan tỉnh rồi? Lại đây ăn một chút đi." Nhìn thấy ba ba, dù vẫn chưa kịp phản ứng xem mình đang ở đâu, Tinh Nặc vẫn theo bản năng nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh xắn. "Ba ba!" Bé con lao tới ôm lấy Thẩm Ôn, thân hình nhỏ bé dán chặt vào lòng ba, như một chiếc bánh nếp ấm áp. Thẩm Ôn đưa tay đỡ lấy bé, dịu dàng vén mấy lọn tóc trên trán rồi hôn nhẹ lên trán bé. "Bé ngoan có nhớ ba ba không?" Tinh Nặc gật đầu thật mạnh, miệng lập tức bị đút một muỗng cháo gạo kê. Theo bản năng, bé nhấp môi, để lại vị ngọt thanh lan tỏa trong miệng. Bé ngẫm nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không nhớ được những chuyện đã xảy ra mấy ngày trước. Thẩm Ôn đã dùng một món đạo cụ đặc biệt – "Hoàn toàn không nhớ được" – một loại nút bịt tai có tác dụng làm mờ ký ức, khiến Tinh Nặc quên hết những chuyện kinh hoàng vừa trải qua. Trong đầu bé
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nha-vai-ac-cung-chieu-toi/2768104/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.