Đông Cao Dương hoàn toàn bối rối. Anh ấy đang đi dạo với bạn gái ngon lành, tự dưng ở đâu xông ra một thằng điên?
Lục Gia Lương cao ráo, khung xương phát triển rất tốt, kiểu người vai rộng eo thon, vóc dáng chuẩn chỉnh. Nhưng suy cho cùng, anh vẫn chỉ là một học sinh cấp ba còn non nớt. Dù có tập luyện thường xuyên, sức lực cũng không thể so được với Đông Cao Dương, một sinh viên chuyên ngành thể thao, cơ bắp rắn rỏi, thực chiến mạnh mẽ.
Ăn một cú đấm của Lục Gia Lương, Đông Cao Dương lập tức nổi giận, giơ nắm đấm đánh trả. Hai người lăn xả vào nhau, đánh loạn thành một khối.
"Mày bị thần kinh à?!"
Đông Cao Dương chửi thẳng, dù gì anh ấy cũng là người lớn, liếc qua là biết thằng trước mặt chỉ là học sinh, nhỏ tuổi đến mức có khi gọi mình là anh trai cũng được.
"Mày có nhận nhầm người không đấy? Tao chả hiểu mày nói cái quái gì hết!"
"Anh còn giả ngu!" Lục Gia Lương nghiến răng, ánh mắt như sắp đốt cháy người trước mặt: "Anh có tư cách gì mà không biết trân trọng?! Cô ấy tốt đến vậy, lại gặp phải loại cặn bã như anh. Tốt nhất anh nên xin lỗi cô ấy và chia tay ngay lập tức!"
Trần Hàn Tuyết vội vàng kéo tay Đông Cao Dương lại, liếc nhìn thiếu niên đang nằm dưới đất. Ánh mắt cô ấy lướt qua một tia kinh diễm, cậu thiếu niên đó... đẹp trai quá mức. Trong lòng bất giác nảy sinh chút thương xót.
"Đừng so đo với con nít mà..." Cô ấy kéo Đông Cao Dương lùi lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nho-minh-nguyet-man-chi/2842196/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.