Tân Ngư ôm quần áo bước vào phòng tắm. Trên nền vẫn còn đọng nước, gạch men trên tường cũng vương vệt nước ẩm ướt, trong không khí lấp lánh một mùi hương tươi mát dễ chịu.
Cô bỗng thấy hơi hối hận. Hai má bị hơi nóng còn sót lại trong phòng tắm hơ đến ửng đỏ. Cô không biết bản thân khi nãy nghĩ gì mà lại thản nhiên bước vào tắm thế này, dù bị mưa làm ướt người thực sự rất khó chịu, nhưng thế nào đi nữa thì tắm nhờ ở nhà nam sinh vẫn là chuyện hơi vượt rào.
Dù nam sinh ấy là Lục Gia Lương đi nữa.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cũng chẳng có gì để phải xoắn xuýt. Chính vì người đó là Lục Gia Lương nên cô mới chẳng thể phòng bị quá kỹ. Niềm tin trong tiềm thức khiến cô vô thức mở lòng. Cô bật vòi sen, làn hơi nước tưởng như sắp tan biến lại một lần nữa ngập tràn.
Tiếng bước chân tiến lại gần, đôi mắt tròn xoe của cô khẽ liếc về phía cánh cửa, giọng Lục Gia Lương vang lên cách một lớp cửa: "Cá Nhỏ, tớ ra ngoài mua chút đồ. Cửa đã khóa, tớ cầm chìa khóa rồi, có ai gõ thì cậu đừng mở nhé."
Tân Ngư đáp khẽ rằng mình biết rồi, sau đó tắm sạch sẽ và thay quần áo mà Lục Gia Lương đưa cho.
Đó là một chiếc áo phông trắng cùng quần short thể thao mang mùi xà phòng dễ chịu. Cạp quần hơi rộng, cô phải siết chặt dây rút, kéo áo phủ qua mông, rồi lại cẩn thận cuộn vạt áo nhét vào quần.
Xỏ dép lê, cô bước ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nho-minh-nguyet-man-chi/2842214/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.