Vừa bước vào nhà, ánh mắt của Lục Gia Lương liền chạm phải cảnh tượng ông bà nội đang nghiêm túc ngồi đối diện nhau, ánh mắt khi đối diện với anh đầy vẻ lúng túng và do dự không thể che giấu.
Lục Gia Lương cúi người thay giày, vừa thay vừa hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Bà nội Lục lựa lời nói: "Chiếc váy phơi ngoài ban công là của cô bé đó phải không?"
Bà nội không phải người cổ hủ không hiểu chuyện. Nhất là nửa năm trước tâm lý của Lục Gia Lương từng có vấn đề, bà lại càng thương xót đứa cháu trai luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện từ bé. Nhưng chuyện xảy ra hôm nay thực sự khiến bà quá đỗi bàng hoàng...
Cùng một cô gái nhỏ tổ chức sinh nhật thì không sao, nhưng phát hiện váy của cô bé đó phơi trên ban công nhà cháu mình thì chuyện này quá rợn người rồi!
Bà nội Lục không khỏi nghĩ lan man, thậm chí còn nghi ngờ việc Gia Lương không về quê dịp cuối tuần là để ở lại với cô bé đó.
Hai người đã tiến triển đến mức nào rồi?
Hai ông bà già tim treo lơ lửng, căng thẳng dõi theo từng biểu cảm của Lục Gia Lương.
Lục Gia Lương xoay người có hơi cứng đờ, rồi bật ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Thật sự không phải như ông bà nghĩ đâu ạ."
Anh còn lạ gì suy nghĩ của ông bà nội mình? Đúng là có một chiếc váy con gái trong nhà thì rất dễ khiến người ta nghĩ lung tung, nhưng giữa anh và Tân Ngư thực sự không có gì cả, thậm chí còn "trong trắng" tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nho-minh-nguyet-man-chi/2842216/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.