Ngày hôm sau, Tân Ngư và Lục Gia Lương gặp nhau ở trạm xe bus.
Hai người cùng về nhà Lục Gia Lương để học.
Lục Gia Lương để ý thấy Tân Ngư có mang theo túi giấy, mơ hồ đoán được gì đó nhưng anh không dám xác nhận, nhiều lần muốn mở miệng, rồi lại yên lặng nuốt xuống, căng thẳng đến nỗi tay cũng túa mồ hôi.
Hai người ngồi sóng vai trước bàn ăn, Tân Ngư gặp đề nào không hiểu liền hỏi Lục Gia Lương, không cần cố hạ thấp giọng, tiện hơn ở thư viện nhiều, hơn nữa Lục Gia Lương còn chuẩn bị rất nhiều trái cây, cô học mệt rồi là có thể ăn trái cây thả lỏng, mỏi người thì ra ban công duỗi eo một lát.
Giữa trưa cũng là ăn trong nhà Lục Gia Lương, anh làm hai món ăn đơn giản, tính xuống quán ăn gần nhà mua thêm nhưng bị cô cản lại, chỉ có mỗi hai người thôi, hai món đã là quá đủ rồi.
Học mãi tới khi chạng vạng mới xong, Lục Gia Lương liếc nhìn Tân Ngư bên cạnh bắt đầu thất thần chọc ngòi bút, rồi anh lại nhìn túi giấy đặt trên sofa, tia chờ đợi nơi đáy mắt cũng chậm rãi trở nên uể oải, mãi chẳng thấy cô nói gì, chẳng lẽ đấy không phải quà tặng anh, thật ra anh đang tự mình đa tình sao?
Lục Gia Lương cứ liên tục ghé mắt nhìn Tân Ngư.
Tân Ngư làm bộ như không biết chuyện gì, nhìn đồng hồ xong cô bắt đầu thu dọn cặp sách, sau đó không hề nghi ngờ gì mà đối diện với ánh mắt hơi mang theo chút ấm ức của Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nho-minh-nguyet-man-chi/2842217/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.