Lục Gia Lương có đồng hồ sinh học rất ổn định. Trước kia, anh thường tranh thủ buổi sáng để luyện nghe tiếng Anh. Nhưng từ sau khi xác nhận được tâm ý của Tân Ngư, cảm giác vững vàng như thể có chân đạp đất kia lại một lần nữa quay về với anh.
Anh giống như một nhành cỏ dại mọc ven đường, chất dinh dưỡng gom góp được khi vừa phá đất nhú lên đã dần cạn kiệt theo gió thổi nắng chiếu, ngay lúc sắp khô héo đến nơi thì bất ngờ gặp được một cơn mưa rào, kéo linh hồn vốn đã muốn rời đi trở về với thân xác. Anh lại cảm nhận được hương vị của đất dưới chân, ánh nắng rực rỡ, và cả mùi thơm trong lành của không khí.
Anh đã tìm thấy cảm giác tồn tại của mình trong thế giới này, một khi đã có lý do để sống, thì chẳng muốn rời đi nữa. Không còn học hành như một cái máy, lặp đi lặp lại vô hồn.
Giờ đây, điều anh mong đợi nhất mỗi ngày chính là lên xe buýt tuyến 12, đến trước cửa nhà Tân Ngư, đón cô rồi cùng về nhà mình học bài.
Dĩ nhiên, trước khi đón Tân Ngư, anh sẽ chạy vài vòng quanh khu dân cư như thường lệ.
Cao Tử Ngang ở khu bên cạnh, nếu Tân Ngư tan học sớm, Lục Gia Lương sẽ rủ cậu ta ra sân bóng rổ. Lâu rồi không động vào bóng, ban đầu có chút cứng tay, nhưng chỉ cần chơi vài lượt là lấy lại cảm giác ngay.
Họ thường đến sân bóng rổ ngoài trời gần đó, buổi tối ở đấy có không ít người ra tản bộ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-nho-minh-nguyet-man-chi/2842218/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.