🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lục Gia Lương có đồng hồ sinh học rất ổn định. Trước kia, anh thường tranh thủ buổi sáng để luyện nghe tiếng Anh. Nhưng từ sau khi xác nhận được tâm ý của Tân Ngư, cảm giác vững vàng như thể có chân đạp đất kia lại một lần nữa quay về với anh.

Anh giống như một nhành cỏ dại mọc ven đường, chất dinh dưỡng gom góp được khi vừa phá đất nhú lên đã dần cạn kiệt theo gió thổi nắng chiếu, ngay lúc sắp khô héo đến nơi thì bất ngờ gặp được một cơn mưa rào, kéo linh hồn vốn đã muốn rời đi trở về với thân xác. Anh lại cảm nhận được hương vị của đất dưới chân, ánh nắng rực rỡ, và cả mùi thơm trong lành của không khí.

Anh đã tìm thấy cảm giác tồn tại của mình trong thế giới này, một khi đã có lý do để sống, thì chẳng muốn rời đi nữa. Không còn học hành như một cái máy, lặp đi lặp lại vô hồn.

Giờ đây, điều anh mong đợi nhất mỗi ngày chính là lên xe buýt tuyến 12, đến trước cửa nhà Tân Ngư, đón cô rồi cùng về nhà mình học bài.

Dĩ nhiên, trước khi đón Tân Ngư, anh sẽ chạy vài vòng quanh khu dân cư như thường lệ.

Cao Tử Ngang ở khu bên cạnh, nếu Tân Ngư tan học sớm, Lục Gia Lương sẽ rủ cậu ta ra sân bóng rổ. Lâu rồi không động vào bóng, ban đầu có chút cứng tay, nhưng chỉ cần chơi vài lượt là lấy lại cảm giác ngay.

Họ thường đến sân bóng rổ ngoài trời gần đó, buổi tối ở đấy có không ít người ra tản bộ. Từ khi Lục Gia Lương xuất hiện, đã thu hút không ít các cô gái trẻ.

Đám con trai cứ nghĩ mấy cô đến xem là vì kỹ thuật đánh bóng, nhưng đối với những người không hiểu bóng thì, họ chỉ nhìn trai đẹp thôi. Mỗi lần Lục Gia Lương ghi điểm, lại vang lên một tràng hò reo nức lòng, khiến đám con trai khác vừa ghen tị vừa ấm ức.

Họ chơi cùng nhóm mấy cậu trai hôm trước từng có xích mích vì giành sân, sau một trận đấu thì bắt tay làm hòa, còn thành bạn bóng của nhau. Có người rủ Lục Gia Lương sáng sớm đi đánh bóng cùng, nhưng anh từ chối.

Buổi sáng là dành cho Cá Nhỏ.

Giữa trận nghỉ giải lao.

Lục Gia Lương quay lại bên balo, rút khăn mặt lau sơ mồ hôi, rồi vắt lên vai, cúi đầu nhìn điện thoại. Khuôn mặt tuấn tú được ánh sáng từ màn hình chiếu lên, một giọt mồ hôi lăn từ hàng mi dài rơi xuống, làm ướt màn hình, nhòe hết cả hình ảnh.

Anh lau đại một cái.

Không có tin nhắn mới.

Anh đã nhắn cho Tân Ngư từ hai mươi phút trước, đến giờ vẫn chưa thấy hồi âm.

"Chào bạn..."

Một giọng nói khe khẽ vang lên bên cạnh. Lục Gia Lương nghiêng đầu nhìn, thấy cạnh balo mình ngồi vài cô gái, vẻ mặt ngơ ngác, không ngờ lại có người ngồi đó từ lúc nào.

Cô gái vừa cất tiếng đầu tiên bị bạn bè xô đẩy cười đùa, đành cắn răng đứng dậy, đưa chai nước khoáng ra trước mặt Lục Gia Lương.

"Thấy bạn đánh bóng nãy giờ, giỏi thật đó. Uống nước không? Cho bạn chai này nè."

Cô gái cũng sống gần đây, thường cùng bạn đi dạo buổi tối. Nghe nói mấy ngày nay có một bạn nam siêu đẹp trai đến chơi bóng, nên đã âm thầm theo dõi vài buổi, hôm nay mới lấy hết can đảm muốn xin cách liên lạc.

Cô ấy rụt rè ngượng ngùng, ai bảo Lục Gia Lương đẹp trai quá trời.

Lông mày anh khẽ nhíu lại, tạo nên khí chất bá đạo mà hấp dẫn, áo ướt đẫm mồ hôi, tỏa ra hơi nóng hừng hực, không có mùi mồ hôi khó chịu, trái lại còn khiến người ta muốn lại gần.

Lục Gia Lương chỉ liếc một cái rồi quay đi, nói một tiếng "không cần", sau đó cúi đầu nhắn tin, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm khung chat với Tân Ngư.

Cô gái bên cạnh lại nói gì đó, anh cũng không nghe rõ.

Vì Tân Ngư không trả lời tin nhắn nên anh thấy cực kỳ uất ức. Chưa chính thức yêu đương mà cô đã thấy mình phiền rồi sao?

Anh cảm thấy bản thân đúng là kiểu "simp lỏ" mà cư dân mạng hay nói, lúc nào cũng chỉ muốn dính lấy Cá Nhỏ, muốn sáng mở mắt ra là nhìn thấy cô. Rõ ràng còn là một nam sinh cấp ba, mà trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng đến chuyện cưới xin.

Nhưng còn Cá Nhỏ thì sao? Cô chắc chắn không bị "simp lỏ" như anh.

Lục Gia Lương bực bội chọt chọt avatar của Tân Ngư. Là ảnh đại diện mới đổi gần đây, một biểu cảm cười ngoác đến vặn vẹo, miệng há như xoáy nước.

Không tim không phổi.

Thực ra, Tân Ngư có thấy tin nhắn của Lục Gia Lương. Vừa định trả lời thì Tân Bằng gọi ngoài cửa. Cô ra ban công thu đồ, rồi quay vào phòng nằm dài đọc truyện tranh.

Gần đây cô đang mê một bộ manga có nét vẽ đẹp xuất sắc, nhưng ban ngày phải học nên đành bàn với Lục Gia Lương giảm bớt thời gian học một chút để cô tranh thủ đọc. Mỗi lần như vậy, anh đều dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng để từ chối.

Không còn cách nào, Tân Ngư đành tranh thủ về nhà sớm đọc nốt. Không xem được hồi kết thì ngứa ngáy muốn chết.

Cô say mê đọc đến mức nằm bò trên giường, chẳng buồn nhúc nhích. Cho đến khi tin nhắn tiếp theo của Lục Gia Lương đến, cô liếc nhìn điện thoại, quyết định xem nốt trang cuối rồi trả lời.

Chỉ một phút thôi.

Một phút sau, Tân Ngư cầm lấy điện thoại. Tin nhắn mới hiện ra.

Lục Gia Lương: "Cá Nhỏ, để ý đến tớ đi."

Cô tỉnh bơ kéo lên đọc lại.

Phía trên là ảnh sân bóng, dưới là kế hoạch buổi tối Lục Gia Lương báo cáo. Sau khoảng hai mươi phút, anh nhắn tiếp kể chuyện bị xin số. Rồi là câu "để ý đến tớ đi" kia.

Xem xong đoạn kết viên mãn trong truyện tranh, tâm trạng của Tân Ngư đang rất tốt, khóe môi không kìm được cong lên, bắt đầu gõ chữ lạch cạch.

Ngay khi khuôn mặt Lục Gia Lương sắp nhuốm một tầng sầu muộn, cuối cùng tin nhắn cũng đến.

Người gửi là "Cá Nhỏ Cá Nhỏ". Là biệt danh anh đặt.

Cá Nhỏ Cá Nhỏ: "Tớ mải xem truyện tranh quá, quên mất trả lời tin nhắn rồi [khóc khóc] xin lỗi nha!"

Cá Nhỏ Cá Nhỏ: [ảnh cún con cúi đầu xin lỗi]

Cá Nhỏ Cá Nhỏ: [ảnh cún ngậm hoa tặng]

Cao Tử Ngang ngồi bên cạnh, tận mắt chứng kiến Lục Gia Lương "biến sắc" toàn tập. Tặc lưỡi hai tiếng, lại còn mạnh miệng bảo không yêu đương, rõ ràng là tâm trạng thay đổi còn nhanh hơn lật sách. Chỉ có người đang yêu mới thất thường như vậy!

Cậu ta nổi cả da gà.

Lục Gia Lương vẫn dán mắt vào điện thoại. Anh nhớ gần đây Cá Nhỏ mượn mấy quyển truyện từ thư viện, lúc nghỉ giữa giờ cũng không thèm nói chuyện với anh, lôi truyện ra đọc, chỉ "ừm ừm à à" cho có lệ, ánh mắt thì không rời trang giấy.

Tin nhắn tiếp theo của Cá Nhỏ đã tới.

Cá Nhỏ Cá Nhỏ: "Cậu nhất định sẽ tha thứ cho tớ đúng không? Giờ chúng ta chuyển sang câu hỏi tiếp theo nha, bạn học Lục có đồng ý yêu cầu của cô ấy không?"

Trong khung chat phía cô, Lục Gia Lương vẫn chỉ là một cái tên bình thường.

Lục Gia Lương: "Không."

Lục Gia Lương: "Nhưng cứ có người lởn vởn bên cạnh, lúc nghỉ chỉ muốn yên tĩnh một lát. Có cách nào giải quyết không?"

Mấy nam sinh chơi bóng với anh, có vài người có bạn gái, các cô ấy ngồi ở bên cổ vũ. Lục Gia Lương rất ghen tị.

Tân Ngư chống cằm suy nghĩ, hoàn toàn không hiểu được ẩn ý trong lời anh, âm thầm lẩm bẩm: quả nhiên là phiền não của trai đẹp!

Nhưng rồi lại nghĩ người ta thích mình, cô liền cười trộm.

Cá Nhỏ Cá Nhỏ "Không có cách nào đâu, ai bảo cậu hấp dẫn như vậy~ [mặt gian xảo]"

Cô không ghen chút nào hết. Vậy thì còn yêu mình không?

Lục Gia Lương buồn muốn chết.

Thật ra là vì anh cho Tân Ngư quá nhiều cảm giác an toàn. Khi còn chưa thân, trong mắt mọi người, anh là kiểu "bông hoa lạnh lùng", chẳng có mấy câu nói với con gái.
Sau khi quen thân rồi, Tân Ngư càng chẳng lo nghĩ gì nữa, bản tính Lục Gia Lương hơi hướng nội, ngoài việc đánh bóng thì chỉ thích học hành.

Đúng vậy, học đối với anh cũng là sở thích.

Anh là kiểu người rất có thể ngồi yên một chỗ, Tân Ngư nhớ có lần anh nói mơ ước sau này làm nhà khoa học, thực sự rất có phong thái đó: trầm ổn, vững vàng, không vội vàng hấp tấp.

Tuy đôi khi lại có chút đối lập, như một chú chó to đung đưa đuôi, lè lưỡi chờ người xoa đầu.

Tân Ngư mở bản đồ tìm sân bóng, nếu đi xe điện, chưa đến nửa tiếng là tới.

Liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới 7 giờ 30.

Ngày mai phải đi học, nhưng nhớ tới bộ truyện khác mới mượn, nội dung đúng gu cô luôn, chỉ cần nửa ngày là đọc xong.

Nếu tối nay tới gặp Lục Gia Lương thì chắc 10 giờ mới về. Ngày mai có thể viện cớ mệt để xin nghỉ nửa buổi, ở nhà đọc truyện, được đấy!

Tân Ngư quyết định đi.

Cô thay quần áo xong, bên ngoài Tân Bằng hỏi: "Tối rồi còn đi đâu đấy?"

Tân Ngư vừa dắt xe điện ra vừa vội vàng trả lời: "Ở nhà ngột ngạt quá, con ra ngoài chơi tí, khoảng mười giờ sẽ về thôi!"

Cô đẩy xe ra khỏi cửa, đội mũ bảo hiểm, gió vun vút lướt qua mang tai, lao thẳng về hướng sân bóng như cơn lốc.

-

Sân bóng rổ nằm gần khu dân cư. Tân Ngư dựng xe trong bãi, rút chìa khóa cất vào túi, tháo mũ bảo hiểm ra. Đi đến chỗ có ánh sáng, cô lấy gương nhỏ từ trong túi ra soi.

Cô ngắm bản thân trong gương. Gò má hơi tròn, vẫn còn chút béo của trẻ con. Đôi mắt tròn xoe, tóc đen rối bù do đội mũ bảo hiểm, đỉnh đầu toàn là tóc dựng như nhím. Cô nhe răng nhếch miệng với cái gương, rồi lại cười tươi một cái.

Ổn rồi, trông cũng không tệ.

Cô lấy điện thoại ra, gửi định vị cho Lục Gia Lương.

Lục Gia Lương không ngờ Tân Ngư nói đến là đến thật, trái tim vốn đang âm ỉ bỗng bùng cháy rực rỡ như pháo nổ, phấn khích đến mức không thể giấu nổi. Hoàn toàn khác với bộ dạng u ám lạnh lùng khi chơi bóng, anh lập tức đổi sắc mặt khiến mấy tên bạn bên cạnh trêu: "Ủa? Sao tự nhiên đổi nhân cách vậy? Vừa rồi còn lạnh như băng, ai ngờ giờ lại cười toe toét, cậu không phải là thích tôi rồi chứ?"

Bên cạnh có người bật cười, "Cút! Mặt mũi cậu thế nào tự biết đi!"

"Cút thật xa giùm."

Lục Gia Lương chẳng thèm đáp lời, mắt quét khắp xung quanh, quả nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ vùng tối, váy yếm vàng nhạt, cực kỳ dễ thương.

Anh lập tức chạy nhanh về phía cô, đôi mắt sáng rực như chứa đầy sao.

"Cậu đến thật hả? Trễ thế này rồi." Câu nói thì như đang trách, nhưng nét mặt lại rạng rỡ không thể che giấu.

Tân Ngư nói: "Tớ đến trông đồ cho cậu nè." Cô nhìn quanh một vòng, sân bóng rổ có không ít người vây quanh, toàn là thanh niên, còn có mấy cô gái xinh xắn nữa.

Có người bên kia gọi Lục Gia Lương vào sân đánh tiếp, đồng thời tò mò nhìn sang phía Tân Ngư.

Cô mỉm cười với bọn họ, còn chưa kịp cười xong thì đã bị Lục Gia Lương chắn tầm mắt lại.

Anh dẫn cô đến chỗ balo, nói với đám bạn một tiếng rồi chạy sang siêu thị mini gần đó, mua ít đồ ăn vặt và nước uống, nhét hết vào tay Tân Ngư.

Anh cúi người, chăm chú nhìn cô: "Tớ đánh nốt một trận nữa rồi nghỉ, cậu đợi tớ chút nha."

Tân Ngư thò tay vào túi đồ ăn lục lọi, rút ra một túi thạch hút vị nho, đầu không ngẩng lên, vẫn tiếp tục bới tìm: "Cậu khỏi quan tâm tớ, đi đánh bóng đi." Nhiều người đang nhìn sang bên này, dù da mặt có dày đến mấy thì Tân Ngư cũng bắt đầu thấy ngại.

Lục Gia Lương nhìn cô chăm chú một cái, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu ấn nhẹ tóc mái đang vểnh lên của cô, rồi quay người chạy về phía sân bóng.

"Gia Lương, bạn gái cậu à? Sao không giới thiệu với tụi này một tiếng?"

"Chưa phải."

"Gì cơ? Nhìn hai người mà giống bạn bình thường nổi à? Cậu còn xoa đầu con gái người ta nữa, đừng tưởng tụi này không thấy."

"Đúng rồi đó, khai thật đi."

Lục Gia Lương cười bất lực: "Thật sự chưa phải."

Dừng một chút, anh liếc về phía Tân Ngư, ánh mắt như tràn ra mật ngọt: "Nhưng sau này sẽ là."

Mấy người kia nghe xong, đồng loạt rùng mình nổi da gà.

"Đây là Lục Gia Lương thật hả? Cái người trước đây một câu cũng không nhiều, tui còn tưởng cậu ta vô cảm với con gái cơ mà... Giờ gặp người mình thích, cười tươi tới mức này..."

Một cậu con trai khác tiếp lời: "Buồn nôn thật sự."

Cao Tử Ngang đụng khuỷu tay vô người vừa nói: "Ghen tị thì nói đại đi! Người ta cười còn thấy dễ thương chứ ông mà cười kiểu đó chắc Trái Đất tận thế mất."

"Còn là bạn không đấy? Cái miệng ông đúng là độc ác vô địch."

-

[Lời tác giả:]

Về sau sinh hoạt hàng ngày của hai bạn sẽ là:

Lục Gia Lương dính lấy cô: "Cá Nhỏ Cá Nhỏ Cá Nhỏ Cá Nhỏ...."

Còn Tân Ngư thì lúc thì xấu hổ, lúc thì bình tĩnh, lúc thì mặt lạnh như nước.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.