Sau một hồi ồn ào, Văn Yến thay bộ quần áo mới sạch sẽ ấm áp, ngồi đối diện Dung Tiêu. Lúc vừa gặp lại nhau, cậu bị nỗi nhớ thương che mờ lí trí đến mức không thèm quan tâm đến việc làm xấu xa mà lão yêu quái đã làm, chỉ cảm thấy rất đau lòng.
Bây giờ cậu rốt cục đã bình tĩnh lại, lại biến thành một thiếu niên lạnh lùng, dùng ánh mắt như dao găm nhìn Dung Tiêu, ngay cả Du Bất Vấn cậu cũng không nể mặt.
Hắn là đồng phạm, cậu phân biệt rất rõ ràng, kế hoạch của Dung Tiêu, dù hắn không tham gia nhưng cũng không báo lại cho cậu biết.
Dung Tiêu hiếm khi né tránh ánh mắt của Văn Yến, Du Bất Vấn lại bày trà nóng và bánh ngọt lên bàn, trà bánh đều được làm thiên ngọt thep khẩu vị của Văn Yến, bên trên còn rưới mật ong.
Du Bất Vấn hiểu rõ đạo lý trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nên đã sớm lẻn sang phòng bên chờ đợi, vậy nên phòng khách càng thêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người, cứ như đang so xem ai sẽ là người mở lời trước.
Cuối cùng, Văn Yến lên tiếng trước, cậu nhấp một ngụm trà nóng, cơ thể dường như nhận được hơi ấm từ nhiệt độ của tách trà.
Cậu hỏi Dung Tiêu: “Anh hẳn đã biết vì sao em đến đây. Em không bị mất trí nhớ, vậy nên mọi sắp xếp của anh đều không tính. Em đến đây chỉ để hỏi trực tiếp anh, anh có thực sự muốn chia tay với em không? Cho dù là như vậy thì em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-the-gioi-deu-muon-toi-ly-hon/1628846/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.