Trên đường về, Văn Yến hoàn toàn xịt keo.
Vừa rồi cosplay lưu manh nhào lên đã tiêu hết chút sức lực cuối cùng của cậu, giờ cậu giống như một con robot hết pin, tự động tắt máy.
Chỉ có hai dái tai là còn đỏ.
Thực ra ngay từ đầu cậu không hề có ý định hôn Dung Tiêu.
Khi Dung Tiêu hôn lên trán cậu, cậu không hề ngạc nhiên, ngược lại còn có cảm giác như kiểu ‘biết ngay mà’.
Cậu vốn nên hài lòng.
Dung Tiêu bằng lòng chủ động hôn lên trán cậu, thế là đã đủ thân mật rồi.
Nhưng khung cảnh lúc đó thơ mộng như vậy, đôi mắt xanh biếc của Dung Tiêu vừa sâu thẳm vừa dịu dàng, nhìn cậu với ánh mắt cưng chiều, suýt chút nữa nhấn chìm cậu trong đó...
Sau đó, cơ thể cậu thoát khỏi sự điều khiển của não bộ, khi cậu phản ứng lại, hai tay cậu đã nắm lấy cổ áo Dung Tiêu, môi cũng áp vào môi Dung Tiêu.
Môi của Dung Tiêu có màu nhạt, hơi mỏng, khi hôn lên không cảm nhận được hơi ấm, thay vào đó là sự mát lạnh sau cơn mưa.
Nhưng khoảnh khắc chạm vào đó, bốn cánh môi mềm mại quấn quýt lấy nhau, cũng đủ thắp lên ngọn lửa âm ỉ trong lòng Văn Yến, ngày đêm không tắt.
Cậu không dám nhớ đến chuyện đó nữa, mỗi lần nhớ lại lại như trải qua chuyện đó một lần nữa, tim cậu đập thình thịch, huyết áp tăng cao, hơi thở gấp gáp, chỉ thiếu nước gọi 120 ngay tại chỗ.
Văn Yến lặng lẽ thở ra, đẩy những hình ảnh đó ra khỏi đầu, thầm nhẩm lại bảng cửu chương trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ca-the-gioi-deu-muon-toi-ly-hon/1629022/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.