Sau khi từ bữa tiệc trở về, Đặng Tuấn Kiệt cùng Vũ Thiên Băng cũng cùng về biệt thự của Triệu Khắc Minh. Ba người ngồi dưới phòng khách chờ đợi Đàm Tử Tranh cho tiểu Hạo ngủ bước xuống.
"Anh à. Hôm nay hình như anh không xem ngày đưa em ra ngoài hay sao?" Đàm Tử Tranh ngồi xuống, trừng mắt nhìn Triệu Khắc Minh.
"Anh thấy rõ ràng hôm nay em xui tận mạng rồi." Đặng Tuấn Kiệt lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của Đàm Tử Tranh. Ánh mắt dịu dàng không thôi.
"Bỏ cái tay của cậu ra. Ngay!" Triệu Khắc Minh trừng mắt với anh ta. Gì mà xớ rớ tay chân vậy? "Anh cũng không ngờ bọn họ đến đó mà."
"Em thấy, gặp thì cũng gặp rồi. Chơi một chút cũng đâu có sao đâu." Từ phòng ăn chạy lên với dĩa bánh ngọt. Vũ Thiên Băng đóng góp một chút ý kiến. "Mà con bé Ân Ân gì đấy là con gái cậu ta với cô ta hả? Sao chỉ nhìn thấy giống cô ta mà không giống cậu ta nhỉ?"
"Anh cũng thấy vậy! Nhưng con bé có vẻ thích tiểu Hạo lắm đấy." Kiệt nói.
"Đừng để em biết con bé đó đến gần tiểu Hạo. Dù là có chủ ý hay không có chủ ý. Anh hiểu không?"
"Ừ. Ban nãy anh cũng nói với cậu ta như thế. Cậu ta còn hỏi anh Tiểu Hạo là con tôi? Kể ra cũng tự tin phết nhỉ?" Kiệt cười cười. Chỉ cần nhớ lại anh ta cũng thấy đó là một câu chuyện hài nhất mà anh ta từng nghe.
"Tiểu Hạo đúng thật có nét giống anh ta. Nhưng so với anh ta, tiểu Hạo còn giống anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cac-dai-cong-chua-dang-yeu/538149/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.