Bây giờ đang là giữa tháng sáu, trời nóng như đổ lửa.
Những người bán hàng rong trong phố đều lười biếng, chẳng có mấy khách, cũng chẳng có tinh thần, chỉ có những chiếc quạt phe phẩy xua đi cái nóng.
Nhưng ở trong góc phố có một sạp bán đồ ăn lạnh, trên tấm biển gỗ viết nguệch ngoạc hai chữ: Nước đá.
Sạp nhỏ chật kín khách đến tránh nóng, trong đó có một cặp nam nữ rất nổi bật.
Nam nhân mặc bạch y, tai đeo lông chim, đang im lặng ăn Lãnh Nguyên Tử, nữ tử mặc váy màu vàng nhạt, tay áo rộng rãi xắn lên để lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.
Bầu không khí giữa hai người vô cùng kỳ lạ, ai nấy đều có thể thấy rằng họ là một đôi, nhưng việc cả hai không hề giao tiếp lại rất kỳ quái.
Nhiều vị khách tò mò liên tục nhìn về phía đó, muốn nghe được chút tin tức gì đó. Nữ tử đặt thìa sứ xuống, thở dài một hơi.
“Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Gần đây ta thấy ngươi rất lạ.”
“Không sao hết, sẽ sớm ổn thôi.”
Nam nhân vẫn tiếp tục ăn, hắn mỉm cười, hành động chẳng có gì bất thường, nhưng lại mang một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Nữ tử cũng có vẻ hơi không vui, nàng cầm chiếc ô giấy dầu ở bên cạnh lên rời khỏi vị trí của mình.
“Ta sẽ đi mua thêm vài thứ nữa, ngươi đợi ta ở đây đi.”
Sau khi ăn xong viên Lãnh Nguyên Tử cuối cùng, nam nhân nắm lấy cổ tay nàng, ngón tay vuốt ve, kéo nàng lại.
“Sẽ sớm ổn thôi.”
Hắn lẩm bẩm câu nói đó, kéo nàng vào trong lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve ngọn tóc của nàng, rút thanh kiếm mỏng bên hông của mình ra.
Những vết nứt chẳng chịt trên thanh kiếm chia cắt nụ cười của nam nhân thành vô số mảnh, trông rất kỳ quái.
Nữ tử dường như cảm nhận được điều gì đó, nàng bắt đầu vùng vẫy, nhưng lại chẳng có ích gì.
Những vị khách xung quanh đều la hét rời khỏi nơi này, có người định báo quan, có người vừa sợ vừa tò mò nhìn họ, nhưng không ai trong số họ dám bước lên phía trước để ngăn cản.
Nam nhân mở mắt ra, đôi mắt vô hồn không có tiêu cự, sâu thẳm như đầm lầy tối tăm.
Tay phải hắn di chuyển từ ngọn tóc đến đôi mắt run rẩy của nàng, rồi từ từ đè xuống, che đi đôi mắt sợ hãi của nàngg.
“Sẽ sớm ổn thôi, ta sẽ không làm ngươi đau.”
Khi lưỡi kiếm lạnh lẽo chạm đến cổ, hắn đột nhiên dừng lại, sau đó bất đắc dĩ mỉm cười.
“Ta quên mất, ngươi không thích ta dùng cái này để giết người.”
Hắn ném thanh kiếm sang một bên, rút con dao găm luôn mang theo bên mình ra.
Mũi dao chậm rãi di chuyển dọc theo đùi nàng, như một cái vuốt ve, lại như một an ủi, xúc cảm lạnh lẽo khiến khiến nàng hơi run rẩy, cuối cùng dừng lại ở vị trí trái tim nàng.
Nữ tử hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay hắn, sợ hắn sẽ ra tay ngay sau đó.
“Rốt cuộc là vì sao? Ngươi nói cho ta biết đi, ta nghĩ ta có thể giúp được một chút!”
“Ta không thích cảm giác đau khổ này, ta biết ngươi cũng không thích.” Nam nhân an ủi vỗ nhẹ lên trán nàng: “Nhưng sẽ sớm ổn thôi.”
“Tại sao ngươi luôn chọn người khác?”
“Ta sẽ giải thoát cho cả hai chúng ta.”
Nghe vậy, nữ tử không nhịn được mà trừng lớn mắt, dường như đã hiểu ra điều gì đó.
“Khoan đã, chúng ta nói rõ với nhau trước, trước giờ ngươi không nói thì làm sao ta biết được, ngươi cho ta một cơ hội…”
Không còn cơ hội nào nữa, mũi dao đâm sâu vào ngực nàng, trong nháy mắt đó, nàng thậm chí còn cảm nhận được sự tương phản giữa cái lạnh như băng của lưỡi và sự nóng rực của trái tim.
Tiếng thét chói tai nổi lên xung quanh, có người bỏ chạy, có người che mắt lại, âm thanh hỗn loạn văng vẳng bên tai nàng.
Nam nhân đặt con dao găm vào tay nàng, hắn không chút do dự mà dùng tay nàng đâm vào chính mình, lưỡi dao từ từ đâm sâu vào trái tim.
Hắn cúi xuống chạm vào trán nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau.
“Có lẽ ta hiểu vì sao Lương Chúc hóa thành bướm rồi.”
Trên môi hắn hiện lên nụ cười, nụ cười ấy như của một vị Phật tử vượt qua nhân quả và đã giác ngộ.
...
Lý Nhược Thuỷ ngồi bật dậy, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, váy lụa trên người đã ướt đẫm, khiến gió đêm thổi qua có chút lạnh lẽo.
Nàng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh chân thực trong ngực, nàng lập tức đưa tay lên ngực, cảm nhận được nhịp tim đều đặn, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ kiếp!”
Chỉ là một giấc mơ.
Không đúng, đây là một cơn ác mộng mới đúng! Chẳng lẽ đây là điềm báo?
“Hệ thống, đây là nhắc nhở ngươi đưa ra sao!”
“Mau ra đây trả lời ta đi, cứu mạng, cứu mạng!”
Tim Lý Nhược Thủy đập dữ dội, miệng đã bắt đầu bĩu môi, không nhịn được mà lặp lại lời nói của mình.
[Mong ký chủ hãy ngủ ngon, đừng tự làm mình sợ, tin tưởng bản thân, đừng quá lo lắng.]
Nói xong, hệ thống lại logout, nhanh đến mức như chưa từng xuất hiện.
Người bị giết không phải là ngươi, đương nhiên ngươi không cẩn phải lo lắng rồi!
Lý Nhược Thuỷ hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ lại những mảnh ghép trong giấc mơ.
Hắn nói nàng luôn chọn người khác là có ý gì? Nàng luôn khắc ghi nhiệm vụ chiến lược trong đầu, nào có khả năng chọn người khác.
Hơn nữa hắn hoàn toàn không hiểu vì sao Lương Chúc lại hóa thành bướn!
Lý Nhược Thuỷ lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, bây giờ nàng có chút hối hận, sao lúc đó nàng không đi theo hắn vậy chứ.
Cho dù giấc mơ này như thế nào, thì có vẻ kết cục đều sẽ BE.
Bởi vì không tìm ra nguyên nhân, lại còn bị ám ảnh bởi giấc mơ kỳ quái và đáng sợ này, cho nên Lý Nhược Thuỷ trằn trọc cả đêm, ngày hôm sau tỉnh lại vẫn có chút hoảng hốt.
Không dám nằm trên giường thêm nữa, Lý Nhược Thuỷ vội vàng đi rửa mặt.
Mọi chuyện về việc tìm ra kẻ đầu độc và nhiệm vụ thư tín đều bị nàng gạt sang một bên, nàng phải đến khách điếm hỏi cho ra lẽ.
Đối với một người có mạch não không bình thường như vậy, nếu để hắn tiếp tục tưởng tượng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Trịnh Ngôn Thanh thấy Lý Nhược Thuỷ thì vội vàng cầm lấy cuốn cẩm nang du ký mình vừa viết trên bàn.
“Nhược Thủy, đây là quyển Tứ Thì Thiên trước đây ta viết, đã viết đến quyển thứ hai rồi.”
Lý Nhược Thuỷ cười xin lỗi, vội vàng nói: “Bây giờ ta đang có chút việc, về ta sẽ xem sau.”
Vừa dứt lời, nàng vội vàng đi ra ngoài.
Trịnh Ngôn Thanh im lặng một lúc, cất sách lại, mỉm cười có chút cô đơn.
Chắc là nàng đi tìm Lộ công tử.
Cũng đúng, mấy ngày nữa là nàng sẽ rời khỏi đây rồi, họ mới là người chung đường.
*
“Khách quan, ngài muốn nghỉ lại hay dùng bữa ạ?”
Tiểu Nhị thấy vị khách này đã đi đi lại lại trước cửa một lúc lâu, đã gần đến giờ cơm trưa rồi mà vẫn thấy nàng thở dài, cho nên hắn ta không nhịn được đi ra ngoài hỏi.
Lý Nhược Thuỷ liếc mắt nhìn hắn ta, sau đó lắc đầu, ôm ngực tiếp tục đi đi lại lại.
Nàng đã đến lâu rồi, nhưng lại không dám vào, vì sợ vừa mở cửa phòng hắn sẽ rút dao đâm nàng.
Hệ thống thì vô dụng, nên nàng đành phải dựa vào chính mình.
“Vị công tử mù đang ở trên lầu có đang ở đây không?”
“Thì ra là vậy.” Tiểu Nhị hiểu ra: “Hóa ra cô nương cũng đến gặp vị công tử kia à.”
Lý Nhược Thuỷ sững sờ, có chút tò mò: “Còn có ai đến gặp hắn nữa sao?”
“Có.” Tiểu Nhị không sợ lớn chuyện mà tiếp tục nói: “Mặc dù vị công tử này không thường xuyên ở lại khách điếm, nhưng rất nhiều cô nương trong vùng đều biết đến hắn, bọn họ thường hay đến cửa khách điếm để chờ ngắm nhìn hắn đấy.”
Lý Nhược Thuỷ gật đầu, nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì lạ, với vẻ ngoài như vậy mà hấp dẫn người khác cũng là chuyện bình thường, ai lại không thích người đẹp chứ?
“Trước kia hắn thường ra ngoài rất sớm, nhưng hôm nay cả lại khác, hắn đã ở trong phòng cả buổi sáng mà không thấy xuống, xem ra cô nương đến đúng lúc rồi đấy.”
Lý Nhược Thuỷ cau mày, bàn tay che ngực buông xuống.
“Hắn không ăn sáng?”
“Không biết, dù sao ta cũng chưa từng thấy vị công tử này ăn trong khách điếm.”
Đã gần trưa rồi, chẳng lẽ ngay cả bữa sáng hắn cũng chưa ăn?
“Lát nữa ngươi mang cơm đến phòng hắn đi.” Lý Nhược Thuỷ quyết định trong lòng, trước khi lên lầu nàng bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó: “Đừng tùy tiện tiết lộ thông tin của khách cho người lạ.”
Tiểu Nhị: ?
Trong ánh mắt kỳ lạ của Tiểu Nhị, nàng hít sâu một hơi, vùi đầu đi vào khách điếm, lao một mạch lên lầu hai, gõ cửa phòng hắn.
Nhưng cánh cửa không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở ra.
Cánh cửa kêu cót két một tiếng, hé mở một khe hở, từ khe hở đó có thể nhìn thấy một góc áo choàng màu trắng, nhưng không có bất kỳ động tĩnh nào khác.
“... Ta vào nhé?”
Nói xong, Lý Nhược Thuỷ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, vừa vào nàng đã thấy Lộ Chi Dao đang nằm trên giường.
Lúc này nàng mới nhận ra, sau khi đến Thương Châu, hình như nàng rất ít khi đến tìm hắn, phần lớn thời gian đều là hắn đến Trịnh phủ.
“Lộ Chi Dao?”
Lý Nhược Thuỷ chậm rãi bước đến bên giường, khẽ gọi tên hắn.
Giống như bị đánh thức khỏi ác mộng, toàn thân Lộ Chi Dao run rẩy, sau đó lông mày cau lại nhả ra, ngón tay hơi cong lại, có vẻ như đã tỉnh.
Hóa ra hắn không giả vờ ngủ?
Lý Nhược Thuỷ sững sờ.
Giấc ngủ của Lộ Chi Dao rất nông, bình thường một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể đánh thức hắn, ở chung với nhau lâu như vậy, nàng chưa bao giờ thấy hắn ngủ say như vậy.
Lý Nhược Thủy che ngực, cúi xuống sờ trán hắn.
“Ngươi bị bệnh à?”
Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ bình thường, không có vẻ gì là sốt, nhưng chưa kịp cảm nhận kỹ hơn thì Lộ Chi Dao đã vỗ tay nàng ra.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Hắn ngồi dậy, vạt áo xộc xệch, lộ ra ngay dưới xương quai xanh.
Lý Nhược Thuỷ đột nhiên nhớ tới cảnh tượng trong mơ, vị trí đó chính là bên trái trái tim nơi hắn nắm tay nàng đâm vào.
Nàng nhìn đi chỗ khác, hai tay chắp sau lưng, rồi lại luống cuống đặt lên ngực mình.
“Ta tới tìm ngươi ăn trưa.”
Thực ra nàng muốn hỏi trực tiếp hắn có chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo nàng rằng tốt nhất không nên làm vậy.
Lộ Chi Dao cong mắt, đứng dậy đi đến bên bàn, thoải mái rót cho mình một chén trà.
“Ta tưởng bây giờ ngươi nên dùng bữa cùng Trịnh Ngôn Thanh chứ.” Hắn quay đầu lại mỉm cười: “Dù sao hai người cũng là phu thê mà.”
?
Hắn có ý gì?
Sao đột nhiên hắn lại đề cập đến chuyện phu thê?
“Nhưng chúng ta chỉ là phu thê giả, chuyện này ngươi cũng biết mà, lúc trước ngươi còn nhận không ít kẹo cưới của ta đấy thôi.”
Lý Nhược Thuỷ ngồi bên cạnh hắn, cảm thấy dường như mình đã hiểu ra điều gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được cảm giác mơ hồ đó là gì.
“Lúc trước ở quán trà ta có nghe kể về một câu chuyện, là chuyện Bạch Xà.”
“Sau đó thì sao?”
Lý Nhược Thủy rất muốn biết hắn đã rút ra được những điều kỳ lạ gì từ câu chuyện này.
“Ngươi không về Trịnh phủ sao?” Lộ Chi Dao chuyển chủ đề, mỉm cười hỏi.
Lý Nhược Thuỷ mở to hai mắt nhìn hắn, nàng nắm chặt tay, không thể tin được hắn đã biết cách chuyển chủ đề vào đúng lúc như vậy.
“Ta tới tìm ngươi đi ăn trưa.”
Vì bảo toàn tính mạng, bây giờ nàng sẽ không rời đi, nàng nhất định phải tìm ra chỗ không thích hợp ấy là gì.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Khách quan, ta có thể vào không?”
“Mời vào.” Lý Nhược Thuỷ giành trả lời trước hắn, đứng dậy đi lấy cơm trưa.
Tiểu Nhị thấy nàng, ánh mắt càng trở nên kỳ lạ hơn.
Khi đóng cửa lại nàng còn nghe được hắn ta lẩm bẩm: “Mới đầu còn lén lút ở ngoài cửa…”
Lý Nhược Thuỷ: ...
“Ăn cơm thôi.”
“Ta không đói.”
Lý Nhược Thuỷ bị từ chối ngay lập tức cũng không nản lòng, tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ...
“Trông ngươi có vẻ không vui.” Lý Nhược Thuỷ kéo tay hắn đặt lên đầu mình: “Cho ngươi xoa một chút đấy.”
Lộ Chi Dao rút tay về, cười dịu dàng: “Có lẽ ngươi đói rồi, ngươi không ăn à?”
Lý Nhược Thuỷ sờ đầu mình, chợt nhận ra đây không phải là vấn đề nhỏ.
Nhưng dù sao thì nàng cũng đã đứng bên ngoài từ sáng sớm rồi, bụng bây giờ đúng là rất đói.
Lý Nhược Thuỷ cầm bát lên, vừa ăn vừa nghĩ cách.
Lộ Chi Dao uống trà, vẻ mặt vẫn như trước, không hề có biểu hiện gì bất thường, nhưng việc không sờ đầu nàng đã rất bất thường rồi.
“Sáng nay khi đến tìm ngươi ta bị ngã, hình như tay bị trầy xước rồi, nhưng ta không lấy được thuốc, ngươi có thể giúp ta không?”
Hắn rất thích chạm vào vết thương của nàng, nếu ngay cả điều này cũng không được...
“Không thể.”
“...”
Đũa của Lý Nhược Thuỷ rơi xuống đất.
Nàng có chút lo lắng đến gần Lộ Chi Dao, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: “Ngươi bị làm sao vậy, không thể nói cho ta biết sao?”
“Ta đang nghĩ đến một chuyện.” Lộ Chi Dao mỉm cười, nụ cười vẫn dịu dàng như vậy: “Nghĩ xong rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Lý Nhược Thuỷ thở dài thật sâu.
Chỉ sợ là hắn sẽ không bao giờ nghĩ ra được.
Lộ Chi Dao không nói thêm gì nữa, Lý Nhược Thuỷ cũng không hỏi thêm nữa, sau khi ăn xong nàng ủ rũ rời đi.
Sau khi nàng rời đi, Lộ Chi Dao ngồi xuống bàn, lấy con rối gỗ hình người từ trong ống tay áo ra, làm nó lạch cạch nhảy nhót
Hôm qua Lý Nhược Thuỷ hỏi hắn một câu.
- “Ngươi muốn ta làm gì?”
Nếu câu hỏi này là do Lục Phi Nguyệt và Giang Niên hỏi, hắn sẽ trả lời là “không cần làm gì hết”, bởi vì hắn chưa làm gì cho bọn họ.
Nếu Trịnh Ngôn Thanh hỏi, hắn sẽ trả lời “Đi chết đi”, không có lý do gì hết, đây là câu trả lời xuất phát từ tận đáy lòng hắn.
Bất kể là ai hỏi hắn, trong lòng hắn đều có thể nói ra đáp án, nhưng chỉ có Lý Nhược Thuỷ là trong đầu hắn chỉ có một khoảng trống.
Hôm qua những lời nói và việc làm để bảo vệ Trịnh Ngôn Thanh của nàng khiến hắn cảm thấy rất không thú vị, rõ ràng chỉ là phu thê, nhưng lại thân thiết hơn khi ở cùng với hắn.
Lý Nhược Thuỷ rõ ràng đứng về phía hắn, rõ ràng nên đứng về phía hắn.
Hắn không biết mình muốn Lý Nhược Thuỷ làm gì, nhưng hắn muốn nàng làm gì đó.
Ví dụ như…
Ví dụ như cái gì.
Lộ Chi Dao chìm trong suy nghĩ, hắn bị cuốn vào một cảm xúc mở hồ không thể giải thích được.
Con rối gỗ bị hắn nắm chặt trong tay, hắn vô thức dùng sức, khiến các khớp của con rối gõ kêu răng rắc, giống như tiếng rên rỉ đau đớn.
*
Bầu trời bên ngoài cửa sổ dần chuyển sang màu xám, ánh chiều tà bị mây đen nuốt chửng, cuồng phong nổi lên ngoài cửa sổ, thổi khiến trong phỏng trở nên hỗn loạn.
Trịnh Ngôn Thanh vội vàng nhặt những mảnh giấy bay tứ tung, hắn ta nheo mắt đóng chặt cánh cửa kêu cót két, thở phào nhẹ nhõm.
“Thời tiết hôm nay thật lạ, thay đổi thất thường, mới chiều mà đã mưa to rồi.”
Lý Nhược Thuỷ ngồi trên giường ngẩn người, lo lắng đến mức lông mày nhăn lại, không biết đang nghĩ gì, hoàn toàn không để ý đến mưa rền gió dữ bên ngoài.
Trịnh Ngôn Thanh nhìn nàng thở dài, đành cúi đầu tiếp tục viết sách.
Đột nhiên, có người gõ cửa, tiếng cốc cốc xen lẫn với tiếng mưa gió bên ngoài, khiến Trịnh Ngôn Thanh giật mình.
Hắn ta đặt bút xuống rồi đi mở cửa: “Ai ...”
Cánh cửa vừa mở ra, một luồng không khí ẩm ướt và lạnh lẽo ùa vào, hắn ta nhìn người trước mặt, sững sờ một lát, sau đó quay đầu gọi Lý Nhược Thuỷ.
“... Lộ công tử đến đây.”
Lý Nhược Thuỷ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vội vàng chạy ra cửa, khi nhìn thấy người trước mặt thì không khỏi giật mình.
Cả người Lộ Chi Dao ướt sũng, mái tóc đen nhỏ giọt nước, lông mi cũng đọng đầy nước, đôi môi vốn hồng hào của hắn giờ đã hơi nhợt nhạt, cả người như vừa được vớt từ trong nước lên.
“Ngươi muốn đi ngồi xích đu không?”
Hắn mỉm cười, cong mi hỏi như thể hôm nay trời đẹp.
Trịnh Ngôn Thanh ngạc nhiên nhìn hắn, nói thầm: “Bây giờ trời đang mưa to, hay là vào trong phòng...”
“Được.”
Lý Nhược Thuỷ lấy một chiếc ô từ trong phòng ra, mở ra dẫn hắn đến xích đu trong viện.
Hai người cùng ngồi trên xích đu trong viện, xích đu chậm rãi đung đưa trong mưa gió, những giọt mưa đập vào mặt ô rồi bắn tung tóe ra xung quanh, khiến lá cây bên cạnh bị gió thổi lay động.
Lý Nhược Thuỷ nhìn hắn với ánh mắt tươi cười, giúp hắn lau đi những giọt nước trên trán: “Ngươi đã nghĩ ra chưa?”
Lộ Chi Dao mỉm cười, hắn giống như màu ấm áp duy nhất trong thời tiết mưa gió này.
“Ta biết mình muốn gì rồi, ta muốn ngươi rời khỏi nhà họ Trịnh với ta ngay hôm nay.”
Lý Nhược Thuỷ không ngờ hắn lại nhắc tới chuyện này, cho nên nàng do dự một hồi, nhưng vẫn nói.
“Ta phải giúp hắn ta tìm ra hung thủ đã, chỉ cần vài ngày nữa thôi, thực sự chỉ có vài ngày.”
Lộ Chi Dao ngừng cười, lông mi khẽ run lên, hạt mưa rơi xuống, giống như nước mắt trân châu lắn dài trên má hắn.
Nước mưa xối xả đập mạnh vào tán ô khiến bàn tay đang cầm ô của Lý Nhược Thuỷ run rẩy, cây cối đối diện bị mưa uốn cong, dường như đang phát ra tiếng kêu răng rắc.
Giữa tiếng mưa ồn ào, nàng nghe thấy giọng nói của hắn:
“Tại sao phải đợi? Là ngươi hỏi ta muốn ngươi làm gì, ta đã nghĩ ra rồi.”
“Là ngươi hỏi ta.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.