Sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Lý Nhược Thuỷ cuối cùng cũng nghĩ ra cách nhanh chóng để bắt được kẻ đầu độc. Nhưng cách này cần có sự hợp tác của Trịnh Ngôn Thanh, vì vậy nàng phải nói sự thật chho hắn ta biết. “Người hạ độc thật sự là hạ nhân của nhà họ Trịnh sao?” Trịnh Ngôn Thanh nhìn nàng, mặc dù vẻ mặt có hơi nghi hoặc, nhưng bàn tay vô thức nắm chặt lấy ống tay áo đã tiết lộ sự lo lắng và bất an của hắn ta. Cũng đúng thôi, trong nhà không ai quan tâm đến suy nghĩ thực sự của hắn ta, ngay cả những hạ nhân của nhà họ Trịnh mà ai ai cũng khen ngợi là “trung thành” cũng sẵn sàng vì tiền mà coi thường sống chết của hắn ta. Cảm giác cô đơn bị loại trừ này là đau khổ nhất. “Vì vậy, ngươi nên suy nghĩ kỹ xem, nếu sau này không dựa vào nhà họ Trịnh, ngươi sẽ sống như thế nào.” Lý Nhược Thuỷ ngồi vào bàn, xoa xoa cơ bắp mỏi nhừ trên người, không nhịn được mà oán thầm Lộ Chi Dao. Có lẽ vì đeo còng tay quá lâu, cho nên dù bây giờ đã cởi ra rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy nặng nề như bị khóa chặt. Trịnh Ngôn Thanh đặt bút xuống, đi đến bên cạnh Lý Nhược Thuỷ, đưa cho nàng quyển sách trong tay vởi vẻ mong đợi. “Ta đã đọc nhiều sách du ký như vậy, nhưng hầu hết các tác giả đều viết một cách rất tùy tiện, đi đến đâu viết đến đó. Nhưng đi du ngoạn phải có mục đích, cho nên ta muốn biên soạn một cuốn hướng dẫn.” Lý Nhược Thuỷ cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cach-chinh-phuc-nam-phu-benh-kieu/1195093/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.