Sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Lý Nhược Thuỷ cuối cùng cũng nghĩ ra cách nhanh chóng để bắt được kẻ đầu độc.
Nhưng cách này cần có sự hợp tác của Trịnh Ngôn Thanh, vì vậy nàng phải nói sự thật chho hắn ta biết.
“Người hạ độc thật sự là hạ nhân của nhà họ Trịnh sao?”
Trịnh Ngôn Thanh nhìn nàng, mặc dù vẻ mặt có hơi nghi hoặc, nhưng bàn tay vô thức nắm chặt lấy ống tay áo đã tiết lộ sự lo lắng và bất an của hắn ta.
Cũng đúng thôi, trong nhà không ai quan tâm đến suy nghĩ thực sự của hắn ta, ngay cả những hạ nhân của nhà họ Trịnh mà ai ai cũng khen ngợi là “trung thành” cũng sẵn sàng vì tiền mà coi thường sống chết của hắn ta.
Cảm giác cô đơn bị loại trừ này là đau khổ nhất.
“Vì vậy, ngươi nên suy nghĩ kỹ xem, nếu sau này không dựa vào nhà họ Trịnh, ngươi sẽ sống như thế nào.”
Lý Nhược Thuỷ ngồi vào bàn, xoa xoa cơ bắp mỏi nhừ trên người, không nhịn được mà oán thầm Lộ Chi Dao.
Có lẽ vì đeo còng tay quá lâu, cho nên dù bây giờ đã cởi ra rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy nặng nề như bị khóa chặt.
Trịnh Ngôn Thanh đặt bút xuống, đi đến bên cạnh Lý Nhược Thuỷ, đưa cho nàng quyển sách trong tay vởi vẻ mong đợi.
“Ta đã đọc nhiều sách du ký như vậy, nhưng hầu hết các tác giả đều viết một cách rất tùy tiện, đi đến đâu viết đến đó. Nhưng đi du ngoạn phải có mục đích, cho nên ta muốn biên soạn một cuốn hướng dẫn.”
Lý Nhược Thuỷ cầm lấy quyển sách của hắn ta, chỉ thấy trên đầu bìa sách viết ba chữ lớn đoan chính, “Tứ Thì Thiên”, nàng lật xem qua một chút thì thấy cuốn sách này tổng cộng có ba phần, nhiều nội dung viết rất chi tiết.”
Trịnh Ngôn Thanh bình thường ít giao tiếp với người khác, phần lớn thời gian đều dành để đọc sách, đi lại cũng mang theo phong thái của người tri thức, tính tình cũng khiêm tốn và lịch sự, không bao giờ vượt quá giới hạn.
Công bằng mà nói, Lý Nhược Thuỷ rất thích hắn ta.
“Ý tưởng rất hay.” Sau khi đọc kỹ, nàng đưa lại quyển sách cho hắn ta, trong mắt mang theo ý cười: “Ta cảm thấy ngươi viết không tồi, ngươi có thể gửi bản thảo đi thử xem.”
Như nhận được sự khích lệ lớn lao, Trịnh Ngôn Thanh nhận lại cuốn sách, ngước lên nhìn nàng: “Nếu thư cục đồng ý xuất bản, ta sẽ tặng cô cuốn sách đầu tiên xuất bản.”
Lý Nhược Thuỷ đứng dậy, gật đầu: “Vậy thì phải nhanh lên, không lâu nữa là chúng ta hòa ly rồi.”
Trịnh Ngôn Thanh sững sờ một lát, tay nắm lấy cuốn sách: “Chuyện của các ngươi xong xuôi hết rồi sao?”
“Có lẽ là vậy.”
Vụ án trong nguyên tác chỉ có hai điểm mấu chốt, bắt được kẻ hạ độc và lấy được thư.
Lục Phi Nguyệt bọn họ đã đi điều tra về bức thư rồi, chỉ cần nàng bắt được người hạ độc nữa là xong.
“Vậy à.” Trịnh Ngôn Thanh mỉm cười cầm bút lên: “Vậy ta chúc các ngươi thành công.”
Lý Nhược Thuỷ gật đầu, đi về phía nhà thuốc trong Trịnh phủ.
Vì để Trịnh Ngôn Thanh yên tâm học tập, nhà họ Trịnh đã sắp xếp cho hắn ta ở trong Đông Uyển xa xôi hẻo lánh nhất, một nơi không bao giờ đun nấu, ăn cơm, uống thuốc đều được bếp chính và phòng thuốc mang đến.
Lý Nhược Thuỷ lắc đầu, nàng thực sự không hiểu việc sắp xếp như vậy có ý nghĩa gì.
“Thiếu phu nhân.”
Lý Nhược Thuỷ khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn những người đang phân loại thuốc trong phòng thuốc, có cả nam lẫn nữ.
“Ta đến lấy thuốc cho Nhị thiếu gia.”
“Thiếu phu nhân, thuốc này phải đợi một lát nữa, người ngồi xuống trước đi.”
Một nha hoàn mặt tròn trong số đó vội vã dọn ra cho nàng một chiếc ghế, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
Lý Nhược Thuỷ phất phất tay, đi đến lò thuốc, vô tình bị mùi đắng xộc vào mũi.
Nàng duy trì nụ cười, bắt chước nụ cười giả tạo của Lộ Chi Dao đến sáu phần, quay người nhìn họ.
“Sắc thuốc vất vả thật đấy, nhưng may là khá hơn rồi, sau này các ngươi không cần vất vả như vậy nữa.”
Nha hoàn sắc thuốc đưa quạt cho nàng, nghi ngờ nhìn nàng, những người khác trong phòng thuốc cũng dừng công việc trong tay lại, chờ nàng nói tiếp.
“Mọi người cũng biết gần đây sức khỏe của Nhị thiếu gia đã tốt hơn rất nhiều, cho nên giảm một nửa liều lượng thuốc, mỗi ngày một thang là được, đây là thư của đại phu.”
Nha hoàn mặt tròn nhận lấy tờ giấy viết thư có đóng dấu đỏ, quả nhiên trên đó có ghi là giảm một nửa lượng thuốc, sắc một thang mỗi ngày.
Nàng ta gật đầu, cất tờ giấy viết thư vào trong nhắn kéo nhỏ, rồi bảo người sắc lại thuốc theo liều lượng thuốc trong thư.
“Thật tốt quá, cuối cùng thì lượng thuốc cũng giảm rồi, bệnh của Nhị thiếu gia cuối cùng cũng đã khá hơn! ”
Lý Nhược Thuỷ cũng gật đầu phụ họa, vẻ mặt chân thành.
“Thật ra cũng nhờ có loại thuốc này, nếu không thì không biết hắn còn bị giày vò đến khi nào nữa.”
Nha hoàn mặt tròn đi theo nàng, đang định hỏi tiếp, thì thấy Lý Nhược Thuỷ đi đến tủ thuốc, giả vờ xem xét.
Để hoàn thành kế hoạch của mình, trước tiên nàng phải để những người này biết nàng có hiểu biết về thuốc.
“Ở đây có Hỏa Diệc Thảo à?”
Trong đống thảo mộc, Lý Nhược Thủy lôi ra một cây con thân đỏ lá xanh, vẻ mặt kinh ngạc.
Sự ngạc nhiên này không phải là giả vờ, mà là thật.
Nàng thực sự đã tình cờ bắt gặp một loại thảo dược mà có thể nói ra được một hai ba, loại thảo dược này rất hiếm gặp đối với người bình thường.
Nha hoàn mặt tròn đứng bên cạnh cũng có chút kinh ngạc: “Phu nhân biết thảo dược này sao ạ?”
“Đúng vậy.” Lý Nhược Thuỷ làm ra vẻ mặt hoài niệm: “Thảo dược này rất quý, lúc trước dùng nó mà không điều chỉnh được lửa, cho nên làm phí mất rất nhiều, giờ nghĩ lại thấy tiếc quá.”
Đây là những gì mà Lộ Chi Dao nói khi sắc thuốc cho nàng, bây giờ nó thành lời của nàng.
“Loại thảo dược này người bình thường cũng không biết, huống chi là dược tính của nó.” Nha hoàn mặt tròn nhìn nàng bằng ánh mắt khác: “Hóa ra phu nhân còn hiểu về y thuật?”
Lý Nhược Thuỷ cười không nói gì, cố tỏ vẻ cao thâm, lắc đầu không trả lời nàng ta.
Muốn khiến người khác hiểu lầm, điều quan trọng nhất là để lại cho họ một chút không gian để tưởng tượng, khả năng tưởng tượng của con người là không giới hạn về không gian và thời gian.
“Đột nhiên nhớ ra có chút việc, các người sắc thuốc trước đi, lát nữa ta sẽ quay lại.”
Hoàn thành xong màn kịch, Lý Nhược Thủy không cho họ cơ hội đặt câu hỏi, nàng mỉm cười xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.
“Nghe nói thân thủ của Thiếu phu nhân rất giỏi, nhưng không ngờ lại còn hiểu biết về y thuật.”
Nhóm nha hoàn trong phòng thuốc không khỏi thảo luận.
“Chẳng trách sức khỏe của Nhị thiếu gia đã khá rất nhiều kể từ khi nàng đến, hóa ra là nàng đã kê đơn thuốc mới cho Nhị thiếu gia, trước kia ta còn tưởng là do xung hỉ đấy.”
“Nàng còn đích thân đến lấy thuốc nữa, quả là tình cảm sâu đậm.”
“Có lẽ năm nay Nhị thiếu gia thật sự có thể tham gia kỳ thi tỉnh rồi, phủ chúng ta cuối cùng cũng có quan lớn!”
Một hạ nhân nhỏ bé đang nghiêm túc giã thuốc trong góc phòng làm như không để ý, nhưng không lâu sau đó hắn ta đã đứng dậy rời khỏi phòng thuốc, để lại một cái chày thuốc lăn lóc trên sàn nhà.
*
Lý Nhược Thuỷ trở về Đông Uyển, lao vào giường nằm phịch xuống, dùng tay xoa bóp bả vai và cánh tay mỏi nhừ từ sáng đến giờ.
Quá mệt rồi, muốn tìm ai đó xoa bóp cho mình.
“Thế nào rồi?”
Trịnh Ngôn Thanh dừng bút, ngầng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt có vẻ hơi kích động, ngòi bút trên tay chưa kịp đặt xuống nhỏ vài giọt mực xuống giấy cũng chưa phát hiện ra.
Đây là lần đầu tiên hắn ta làm chuyện như thế này.
“Ngươi cứ chờ xem, không lâu nữa sẽ có người đến thôi.”
Lý Nhược Thuỷ ngồi dậy, xoa xoa bắp chân và cánh tay, chỉ cảm thấy vô cùng đau nhức.
Mặc dù nàng đã thề rất nhiều lần, nhưng bây giờ nàng vẫn phải thề lại một lần nữa.
Nàng thề, dù cho đó có là hy vọng xa vời đi chăng nữa, thì nếu có cơ hội nàng nhất định sẽ đánh Lộ Chi Dao một trận.
Nghe Lý Nhược Thuỷ nói vậy, Trịnh Ngôn Thanh không còn tâm trạng nào để viết sách nữa, lúc này hắn ta rất kích động, hắn ta không nhịn được mà đi đi lại lại trong phòng, chờ người Lý Nhược Thuỷ nói sẽ đến.
Đây là cảm giác trả thù sao?
Trịnh Ngôn Thanh nắm chặt ống tay áo, mặt mày tuấn tú tràn đầy vẻ vui mừng, khóe miệng cong lên, trong đầu không ngừng đoán xem lát nữa ai sẽ đến.
Sau một lúc lâu, trước cửa Đông Uyển vốn luôn lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên rất nhiều tiếng bước chân, Trịnh Ngôn Thanh vội vàng ngồi trở lại bàn làm, giả vờ đọc sách, nhưng ánh mắt không ngừng liếc ra ngoài đã bộc lộ tâm trạng của hắn ta.
Lý Nhược Thuỷ cũng có chút tò mò, không biết lần này ai sẽ đến đây.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lý Nhược Thuỷ nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi Trịnh phu nhân mặc áo choàng đỏ thẫm xuất hiện trong tầm mắt.
Lý Nhược Thủy thực sự không ngờ người đến lại là bà ta, ngay cả Trịnh Ngôn Tình cũng sững sờ.
Hai lão phu nhà họ Trịnh là người ít có khả năng hạ độc hắn ta nhất trong phủ.
Trịnh phu nhân không có một chút tâm trạng nào để hỏi han tán gẫu, vừa vào bà ta đã đi thẳng đến chỗ Lý Nhược Thủy, để nha hoàn và hạ nhân chờ ngoài cửa.
“Con dâu ngoan! Nương nghe nói bệnh của Ngôn Thanh là do con chữa khỏi, có đúng không?”
Trịnh phu nhân nắm chặt tay Lý Nhược Thuỷ, nếp nhăn ở khóe mắt càng lộ rõ, ánh mắt nhìn nàng cực kỳ nóng bỏng.
Theo lý mà nói, lúc đầu Trịnh phu nhân vốn không tin vào huyền học, xung hỉ chỉ là kế sách cuối cùng, nhưng bà ta không ngờ rằng người mà mình cưới về thực sự có khả năng chữa khỏi bệnh cho Trịnh Ngôn Thanh!
Đây chắc chắn là ý trời, bà ta nhất định phải tìm cơ hội cảm ơn vị đạo sĩ kia mới được.
Lý Nhược Thuỷ chưa bao giờ được đối xử nhiệt tình như vậy, nàng rút tay ra, khống chế biểu cảm của mình, gọi cái xưng hô mới lạ kia.
“... Nương, con không hiểu về y thuật.”
Trịnh phu nhân sững sờ một lát, ban đầu bà ta còn tưởng nàng đang đùa, nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Nhược Thủy và Trịnh Ngôn Thanh thì không giống như đang đùa.
“Nhưng tỷ tỷ của con đã nói với ta rằng Nhược Thủy có thể chữa bệnh... tỷ tỷ con sẽ không gạt ta.”
Trịnh Ngôn Thanh cụp mi, cầm sách lên, nhẹ giọng đáp: “Con cũng không có lý do để lừa nương.”
Trịnh phu nhân cảm thấy vô cùng bối rối.
Bà ta còn tưởng rằng mình đã nhận được một tin vui lớn, có lẽ bây giờ có thể bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi của Trịnh Ngôn Thanh, nhưng bà ta không ngờ đó chỉ là một niềm vui nhất thời.
“Nương hiểu lầm rồi.” Trịnh phu nhân cười gượng, buông tay Lý Nhược Thuỷ ra: “Con yên tâm, nương nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho con, đến lúc đó con nhất định sẽ thi đậu kỳ thi tỉnh.”
Cảm giác như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt, sự nhiệt tình khi bắt được kẻ hạ độc của Trịnh Ngôn Thanh đột nhiên giảm mạnh, hắn ta cảm thấy vô cùng chán nản.
Bắt được hay không bắt được kẻ hạ độc thì có gì khác nhau đâu, phụ mẫu hắn ta cũng chỉ quan tâm đến việc hắn ta có thể tham gia kỳ thi tỉnh hay không mà thôi.
“Bây giờ ta sẽ đi hỏi tỷ tỷ con xem chuyện này là thế nào, con cứ yên tâm đọc sách đi, đừng lo lắng quá.”
Sau khi tự cho là đã dặn dò săn sóc, Trịnh phu nhân cùng nhưng người khác vội vã rời đi.
Trịnh Ngôn Thanh cúi đầu xuống, tiếp tục viết cuốn cẩm nang của mình, không còn nhìn ra ngoài nữa.
Lý Nhược Thuỷ nhìn hắn ta, thầm thở dài, việc bắt được kẻ hạ độc còn có thể, nhưng chuyện gia đình của hắn ta thì nàng không thể làm gì được.
Dù sao thì nàng còn nhiệm vụ chinh phục đau đầu hơn phải làm.
Chớp mắt đã là cuối tháng tư, hoa trong viện nở rồi lại tàn, những cánh hoa đỏ rơi rụng theo gió bay vào trong nhà.
Lý Nhược Thủy nhìn những cánh hoa rụng trên mặt đất mà ngẩn ngơ.
“... Cô có nghĩ người đó là tỷ tỷ của ta không?”
Trịnh Ngôn Thanh im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng hỏi.
“Không phải.” Lý Nhược Thuỷ lắc đầu, tiếp tục xoa vai: “Tỷ tỷ ngươi rất kiêu ngạo, cho dù muốn hại ngươi cũng sẽ không dùng cách hạ độc.”
Trịnh Ngôn Thanh cười cười, chỉ cảm thấy có chút mỉa mai.
Nhưng cũng đúng thôi, từ nhỏ đến lớn hắn ta cũng không gặp Trịnh Mi nhiều, có thể xem như người xa lạ, cho nên nàng ta cũng không có lý do gì để hại hắn ta.
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Là một kế trong ba mươi sáu kế à?”
“Không phải.” Lý Nhược Thuỷ lắc đầu, đưa ra câu trả lời thích hợp hơn.
“Nó được gọi là, sói đang đến.”
*
Bên này Trịnh Ngôn Thanh đang chìm đắm trong sự thất vọng về tình thân, bên kia Lý Nhược Thủy cũng đang nhíu mày.
Nàng đột nhiên nhớ đến chuyện Trịnh Mi và Lộ Chi Dao dạo hồ cùng nhau không lâu trước đó, nàng không biết chuyện sau đó thế nào, dù sao phía Trịnh Mi cũng không có tin tức gì.
Chẳng lẽ nàng đã dự đoán sai rồi, hai người bọn họ ở chung rất hòa hợp sao?
Hơn nữa tại sao Lộ Chi Dao lại đồng ý đi dạo hồ cùng Trịnh Mi, chẳng lẽ hắn thực sự thích kiểu người kiêu ngạo như Trịnh Mi sao?
Lý Nhược Thuỷ dựa lưng vào cửa sổ, thở dài một hơi.
“Sao lại thở dài?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến Lý Nhược Thuỷ giật mình nhảy dựng lên, lại kéo căng các cơ bắp vốn đã mỏi nhừ.
Nàng nhìn Lộ Chi Dao đang đứng bên của sổ, bất lực ngồi xuống bàn, kéo dài giọng điệu.
“Ta đang nghĩ làm thế nào để ở chung với một tên biến thái.”
Lộ Chi Dao cong mắt, chống cây gậy đi vào trong, theo sau là Lục Phi Nguyệt và Giang Niên.
“Nghĩ không ra thì giết chết là xong.”
Lộ Chi Dao nhếch khóe môi, ngựa quen đường cũ đi đến bên bàn, ngồi bên cạnh Lý Nhược Thuỷ.
Giang Niên cười vài tiếng, thoải mái vỗ vỗ vai hắn.
“Lộ huynh thật biết nói đùa.”
Lý Nhược Thuỷ: “...”
Có thể ngươi không tin, nhưng hắn đang nói thật.
Lục Phi Nguyệt cầm đao mạ vàng, mặc y phục đen đỏ, vội vã bước đến trước mặt Lý Nhược Thủy quan sát nàng, thấy nàng không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có Lộ Chi Dao ở đây khiến ta rất yên tâm.”
Lý Nhược Thuỷ lại nghẹn họng.
Lần trước nàng suýt chết chính là do Lộ Chi Dao gây ra.
“Lục tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
Lý Nhược Thuỷ xoa xoa cơ bắp, có chút nghi hoặc nhìn bọn họ.
Lục Phi Nguyệt liếc nhìn Trịnh Ngôn Thanh, hắn ta lập tức hiểu ý thu dọn dẹp bàn, cầm cuộn giấy và bút mực mang vào trong viện, tập trung viết lách.
“Lần này chúng ta tới để đưa ngươi đi.” Lục Phi Nguyệt nói thẳng mục đích chuyến thăm này.
Lý Nhược Thuỷ có chút kinh ngạc: “Các ngươi tìm được thư rồi sao?”
Lộ Chi Dao cảm nhận được động tác của Lý Nhược Thuỷ, hắn không quan tâm đến cuộc trò chuyện của bọn họ, đưa tay ra chạm vào cánh tay của Lý Nhược Thuỷ rồi véo nhẹ.
“A.” Lý Nhược Thủy quay đầu nhìn hắn, há miệng đưa cánh tay vào ngón tay hắn: “Dễ chịu quá, nhanh xoa bóp chút đi, cảm ơn.”
Lộ Chi Dao nhướng mày có chút mới lạ, xoa bóp theo ý của nàng.
Cảm giác được người khác hậu hạ hoàn toàn khác với tự mình làm, dù xoa bóp có đau nhưng vẫn rất dễ chịu.
Về điểm này, hai người có quan điểm khác nhau nhưng lại hợp nhau đến kỳ lạ.
“Chưa.” Lục Phi Nguyệt ngồi đối diện nàng, trông rất ưu sầu.
“Tối qua chúng tôi đã đột nhập vào mật thất, nhưng bên trong chỉ có sách và thảo dược, không có thư từ. Nhưng cho dù bức thư có ở nhà họ Trịnh hay không, thì ngươi cũng có thể rời đi.”
Lục Phi Nguyệt cảm thấy rất có lỗi.
Việc vốn dĩ có thể hoàn thành nhanh chóng, nhưng vì sự bất tài của nàng ấy mà kéo dài đến tận bây giờ, Lý Nhược Thuỷ phải gả thay lâu như vậy, nếu vì chuyện này mà ảnh hưởng đến nhân duyên của nàng thì tội lỗi này quá lớn.
“Mấy ngày nữa hãy đi.” Lý Nhược Thuỷ lắc đầu từ chối.
Bàn tay đang đè lên vai nàng đột nhiên dừng lại, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào sau gáy Lý Nhược Thuỷ, nàng vô thức né tránh nhưng lại bị hắn ấn chặt tại chỗ.
Trước khi những người khác kịp lên tiếng, Lộ Chi Dao đã hỏi trước.
“Tại sao?”
“Ta muốn giúp hắn.”
Nàng cảm thấy Trịnh Ngôn Thanh là người tốt, hơn nữa nàng ăn uống ở nhà hắn ta lâu như vậy, dù sao nàng cũng không thể để mặc hắn ta bị đầu độc được.
“... Giúp hắn ta?”
Lý Nhược Thuỷ nghe thấy Lộ Chi Dao lặp lại câu nói vừa rồi của mình, nhưng hắn đang ở phía sau nàng, cho nên nàng không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Nhưng nàng có thể nhìn thấy biểu cảm của Giang Niên, hắn ta đang điên cuồng lắc đầu, cau mày nhìn nàng.
Lý Nhược Thuỷ :...
Người phía sau từ từ dướn người lên, hơi thở ấm áp phả vào vành tai nàng, nàng có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của hắn.
“Ngươi có thể nói cho ta biết lý do tại sao không?”
Lý Nhược Thuỷ im lặng một lát, nhanh chóng suy nghĩ và đưa ra câu trả lời.
“Bởi vì hắn đã giúp ta.”
Vừa dứt lời, nàng thấy Giang Niên thở dài, Lục Phi Nguyệt cũng không tự nhiên mà dời mắt đi.
... Rốt cuộc hắn đang có biểu cảm gì?
“Nhưng ta không chỉ giúp ngươi, ta còn cứu mạng ngươi, vậy tại sao ngươi không giúp ta?”
Lý Nhược Thuỷ bị ấn chặt gáy, không thể cử động, cũng không thể phân tích biểu cảm của hắn, cho nên nàng chỉ có thể tự mình suy nghĩ.
Lộ Chi Dao thậm chí còn không quan tâm đến thành thân, chẳng lẽ hắn quan tâm đến chuyện này sao?
Vì vậy, bây giờ nàng nên thuận theo lời hắn sao?
“Ngươi muốn ta làm gì?”
Lý Nhược Thuỷ cho rằng mình đã đưa ra một câu trả lời rất hay, cho dù không phải là tuyệt vời nhất thì cũng rất tốt.
Lộ Chi Dao im lặng, hơi thở của hắn phả vào tai nàng, đầu ngón tay ấn vào sau gáy nàng, không nói gì nữa.
Thỉnh thoảng có vài sợi tóc đen của hắn bị gió thổi lên mặt nàng, giống như một cái vuốt nhẹ, khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Nhưng Lý Nhược Thuỷ không dám nhúc nhích, nàng sợ làm hắn giật mình, khiến mạch não vốn đã phức tạp của hắn càng phức tạp hơn.
Thời gian trôi qua từng phút từng phút, ngay khi Lý Nhược Thuỷ sắp không nhịn được muốn gãi mặt thì cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
Giọng nói của hắn không còn dịu dàng như trước mà giống như đang nỉ non, như dò hỏi, mang theo chút mê mang không thể nhận ra.
“Đúng vậy, ta đang muốn ngươi làm gì?”
Hắn buông Lý Nhược Thuỷ ra, cuối cùng cũng cho nàng cơ hội tự do di chuyển, Lý Nhược Thuỷ lập tức quay đầu nhìn hắn.
Trên mặt Lộ Chi Dao vẫn nở nụ cười dịu dàng như mọi khi, hắn cũng không làm gì nàng, nhưng lại cho nàng cảm giác có gì đó không đúng.
“Ta đi đây.”
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, đến khi Lộ Chi Dao rời khỏi đây nàng mới phản ứng lại.
...
Chết tiệt, nàng nói gì sao rồi à?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.