Lý Nhược Thuỷ đã từng nhìn thấy dáng vẻ hắn mở mắt khi còn nhỏ, nhưng chưa từng nhìn thấy khi hắn lớn lên sẽ trông như thế nào. Bây giờ nàng đã nhìn thấy rồi. Đôi mắt dài hơn và quyến rũ hơn một chút so với hồi nhỏ, nhưng vẫn có vẻ mơ hồ, tiêu điểm không thể tập trung vào một nơi, ánh mắt chỉ có thể lướt thẳng qua nàng. Hắn ôm Lý Nhược Thuỷ, hai mắt mở to, trên mặt không còn nụ cười thường ngày, không biết đang nghĩ gì. Lý Nhược Thuỷ thừa nhận mình đã bị hấp dẫn, nhưng cũng chỉ là hấp dẫn trong giây lát mà thôi. Nàng nín thở, cong ngón tay gõ nhẹ vào trán hắn, gạt đi chiếc váy lụa đung đưa trong nước, duỗi thẳng lưng lên, kéo hắn từ dưới đáy nước lên. Vừa ra khỏi nước, Lộ Chi Dao nhắm mắt lại, những giọt nước trong suốt chỉ có thể trượt xuống mi mắt của hắn, không còn nhìn thấy màu ngọc lưu ly dưới đáy nước nữa. “Dù ngươi có thể nín thở cũng không thể cứ ở mãi trong nước như vậy, chờ đến lúc ngươi nhớ ra, có lẽ ngươi sẽ không còn sức lực nữa rồi.” Lý Nhược Thuỷ gạt đi những giọt nước trên mặt, vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Sao vừa rồi ngươi không nhúc nhích?” Lộ Chi Dao cong khóe môi, thân thể hơi lạnh đến gần nàng, khẽ thở dài. Chỉ có nàng mới hỏi hắn lý do vào lúc này. “Bởi vì cảm giác áp bức từ từ tăng dần thực sự rất thoải mái, rất yên bình.” Lộ Chi Dao cong mắt, một giọt nước rơi xuống từ lông mi của hắn, rơi vào vạt áo của Lý Nhược Thuỷ. Cũng chỉ có nàng có thể thoải mái bộc lộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cach-chinh-phuc-nam-phu-benh-kieu/1195102/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.