Hơi thở Chúc Minh hơi nóng lên, trong thoáng chốc, trái tim tựa như sà vào một tầng mây mềm mại, ấm áp.
Tận tai nghe thấy một người xưa nay thích trốn tránh chịu đối mặt với nội tâm, một người miệng cứng hơn cả hợp kim titan thẳng thắn bày tỏ lòng mình như thế, sức công phá khỏi phải bàn.
Có vẻ như rốt cuộc đã nói được lời khó mở miệng nhất, chôn sâu dưới đáy lòng nhất thành công, Tịch Tiện Thanh chẳng còn gì phải kiêng dè mà nhìn thẳng vào mắt Chúc Minh, nói: “Vậy cho nên, Chúc Minh, em không muốn tiếp tục vòng đánh giá này nữa.”
Trái tim bỗng trĩu nặng, vẫn chưa thể lý giải được quan hệ nhân quả giữa những điều trên.
Anh vô thức tóm lấy cổ tay áo Tịch Tiện Thanh: “Tại sao? Vì không có cảm hứng ư? Nhưng em phải vẽ, dẫu cho——”
Tịch Tiện Thanh lắc đầu, ngắt lời: “Em không vẽ.”
“Em biết anh định nói, dẫu cho không có cảm hứng cũng có thể gắng gượng tạo ra một tác phẩm có lệ.” Ánh mắt Tịch Tiện Thanh sâu thẳm, rất lâu sau mới nói tiếp, “Nhưng hiện tại, không phải em không thể vẽ, mà là không muốn vẽ.”
“Một tác phẩm cần được bỏ ra tình cảm và tâm huyết mới có thể sáng tác ra. Quá khứ giữa Thẩm Anh và Kỷ Nhung, tình cảm nhiều năm của Phong Gia Trì và Đàm Ngọc. Mỗi một nét em vẽ ra, đều là sự cảm thông và thấu hiểu câu chuyện cuộc đời họ.”
Tịch Tiện Thanh nhìn chăm chú vào gương mặt của Chúc Minh một lúc lâu: “Em không thể thuyết phục được bản thân, tạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cach-de-cau-ay-xoe-duoi/2699861/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.