Phương Nguyên cũng cười cười, nói:
- Nhưng lần sau lại gặp phải loại chuyện này, ta có lẽ vẫn sẽ làm như vậy!
Lý Hồng Kiêu hơi ngẩn ra, nói:
- Lần sau có tha thứ hay không thì phải xem tình huống dã!
Một câu này của nàng ta nói một cách rất bình thường, nhưng dường như lại có ý vị thâm trường ở bên trong.
Trừ bản thân nàng ta ra, đại khái không có ai biết loại tâm tình phức tạp của nàng ta lúc ấy khi bị huyết mãng quấn lấy, đang nhắm mắt chờ chết.
- Ta nói này...
Cũng đúng vào lúc này, một thanh âm khe khẽ cắt ngang họ, nói:
- Các ngươi một người anh hùng cứu mỹ nhân, một người mỹ nhân được anh hùng cứu, những cái đó cứ để từ từ rồi nói, nhưng chúng ta hiện tại, có phải nên thảo luận một đại sự không?
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy là Tống Long Chúc lên tiếng, liền có chút kinh ngạc nhìn hắn.
- Khôi thủ đạo chiến...
Tống Long Chúc vỗ tay nói:
- Vừa rồi một đòn cuối cùng, chính là ta đánh trúng, khôi thủ này tính cho ai?
Mọi người nghevậy cũng có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.
Tống Long Chúc lập tức có chút giống như là tức giận, kêu lên:
- Đúng là ta đánh trúng mà...
- Đừng có càn quấy nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cai-thien-nghich-dao/900664/chuong-905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.