“Nói như vậy, chuyện ta cùng người khác tư bôn, là từ miệng của ngươi nói ra phải không?”
Trong mắt nàng hiện lên vẻ khinh thường, trên mặt lại vô cùng ấm ức: “Tỉ tỉ là đang trách muội sao? Muội không phải cố ý…”
Răng rắc, cằm bị ta tiện tay bóp lại, “Thừa nhận là được, những cái khác không cần nói nhiều!”
Động tác quá nhanh, đợi khi nàng che cằm lại sợ hãi kêu hu hu, mọi người mới kịp phản ứng lại.
Ngay lập tức, mọi người đều chen chúc tới, muốn bắt lấy ta.
Nhưng bà vú vì nàng đấu tranh anh dũng còn chưa kịp tới gần, đã bị ta dùng một chân đá gãy xương đùi, quỳ rạp xuống đất chỉ lo kêu khóc.
Cùng lúc đó, dao gặp đã để trên cổ Mạnh Tuyết Như đã bị phong bế huyệt đạo.
“Động đậy một chút xem!”
Có lẽ là giọng nói của ta quá nhẹ, khiến cho bọn họ nghĩ là ta không có can đảm đó, lại vẫn muốn tiến tới phía trước.
Rầm......
Cổ tay nhấc lên, gò má của Mạnh Tuyết Như xuất hiện một vết cắt dài một ngón tay, máu tươi đầm đìa.
“A, đau quá, cha mẹ, anh trai, Như Nhi đau quá, Như Nhi bị huỷ dung rồi, Như…”
“Kêu nữa!”
Nàng không dám kêu nữa, lỗ tai máu chảy đầm đìa bị ta cắt xuống, dẫm dưới chân.
Vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bằng, hiện giờ đã đầy mặt co rúm cùng sợ hãi.
Mọi người bị ta ép lui về phía sau Hầu gia, chân ta mới dẫm lên người bà vú của Mạnh Tuyết Như đang lăn lộn dưới đất.
8.
“Nói mau, chủ nhân nhà ngươi bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-duong-tieu-a-that/2759575/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.