Lục Ninh Ninh im lặng khoảng ba giây sau mới nhìn Bách Ngật nói: "Anh nói khi đang giận, tôi không tin."
Bách Ngật: "....."
Tại sao cô tự cho mình là đúng.
"Trung Quốc có câu, không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, cô không thể vì dáng vẻ tôi đẹp trai mà một hai cho rằng tôi không phải xử nam." Bách Ngật dùng cả lý lẽ lẫn tình cảm để nói rõ.
Lục Ninh Ninh nắm chặt tay thành nắm đấm, hừ lạnh: "Người đàn ông, tôi thừa nhận chút mánh khóe của anh. câu dẫn tôi."
Hoàn toàn cho rằng mình đúng.
"Nếu anh muốn tôi tin vào điều đó thì không phải không có cách, trừ khi anh thử một lần với tôi."
Bách Ngật: "....."
Anh lau mặt, gượng cười vui: "Thật ra cao thủ chân chính là Nhạc Dịch Hàm, mấy người đàn ông làm nghệ thuật như bọn họ không tốt gì."
Lục Ninh Ninh: "......"
Sao lại thế nhỉ, cô thấy anh nói cũng có lý.
Bách Ngật thấy thái độ cô có chiều hướng dịu đi, thừa thắng xông lên: "Dáng vẻ Nhạc Dịch Hàm như con chó nhỏ, lại còn là họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, có rất nhiều cô gái nhỏ thích cậu ta."
Lục Ninh Ninh khẽ cau mày nhìn anh: "Anh đang muốn ám chỉ tôi biết Nhạc Dịch Hàm ngủ với fan."
Bách Ngật: "....."
Không phải, anh ta không có ý đó.
"Ý tôi muốn nói là, thật ra cậu ta được yêu thích hơn tôi, không phải có rất nhiều cô gái thích loại khí chất của những người đàn ông mang hơi thở nghệ thuật trên người sao ?"
Lục Ninh Ninh tiếp tục nhìn anh, ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cam-kich-ban-mau-cho-toi-nhin-thay-binh-luan-troi/2908952/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.