🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Cố Âm không trả lời câu hỏi của Tần Nhạc mà nói sang việc khác: "Em có biết tai nạn chìm thuyền ba năm trước không? Chị đi điều tra phát hiện thời điểm xảy ra chuyện đó rất gần thời gian chị bị đuối nước."

Ánh mắt Tần Nhạc khẽ thay đổi, nhìn cô với vẻ mặt ngờ vực: "Tai nạn? Tai nạn gì cơ? Lúc đó chị bị chìm dưới nước suýt chết đuối, em lo sợ muốn chết, làm gì còn tâm trạng quan tâm chuyện khác."

Cố Âm nghe vậy, lòng chợt nặng trĩu, xem ra không hỏi được chuyện gì từ chỗ Tần Nhạc: "Em không biết một chút gì sao ?"

"Em không biết, tai nạn này liên quan gì đến chị không ?"

Cố Âm nghĩ rồi nói: "Không có gì, chỉ tiện nên hỏi thôi."

"Dạ...."

"Vậy em làm tiếp đi, anh chị về trước đây." Cố Âm đứng dậy, đi cùng Thẩm Niệm Lâm ra cửa tiệm, trước khi đi còn thuận tay lấy hai hũ sữa chua được làm riêng trong cửa hàng.

Tần Nhạc ngồi tại chỗ như người mất hồn, Thỏ Kỉ đến vỗ vai cậu ta: "Đơ ra gì thế? Có việc làm đây!"

Tần Nhạc: "......"

Trên xe, Cố Âm mở hộp sữa chua ra ăn, loại này được cô đích thân đi thử hương vị sau khi làm, một thời gian không được ăn vẫn nhớ. Cô nghĩ chắc phải báo bên xưởng sản xuất đưa một ít đến nhà bọn họ.

Thẩm Niệm Lâm không ăn vội, anh cầm hộp sữa chua như đang tự hỏi: "Anh thấy Tần Nhạc có vấn đề."

"Có vấn đề gì ?" Cố Âm đưa mắt nhìn anh.

Thẩm Niệm Lâm lắc đầu, tạm thời không nói rõ được: "Cụ thể khó nói nhưng anh cảm giác nó đang giấu chuyện gì đó."

Cố Âm đợi anh nói xong, nhíu mày: "Chắc không thể nào đâu? Năm xảy ra sự cố chìm thuyền nó mới tốt nghiệp trung học xong, việc này kiểu gì cũng không thể liên quan đến nó ?"

Tần Nhạc và cô lớn lên cùng nhau, mặc dù là chị em họ nhưng tình cảm rất tốt, cô không tin Tần Nhạc cố ý hại mình.

"Anh không có ý đó nhưng có thể nó biết gì đấy."

Cố Âm: "Nếu đúng như thế tại sao nó không nói chúng ta biết."

"Cái đó anh không rõ lắm." Nên anh mới càng thấy lạ.

Thấy Cố Âm vẫn nhíu mày, Thẩm Niệm Lâm an ủi xoa giữa lông mày cô: "Nếu mọi chuyện đã là quá khứ, đừng nghĩ nhiều."

"Ừm." Cố Âm không muốn để anh lo thêm, gật đầu.

Hai người không nói lại chuyện này nhưng hôm sau Thẩm Niệm Lâm đến nhà giam gặp Thẩm Hàng Hưng.

Nhìn Thẩm Hàng Hưng tiều tụy hơn so với lần gặp gần nhất, có vẻ những ngày sống trong này chẳng tốt đẹp. Thấy Thẩm Niệm Lâm, anh ta lại càng khó chịu hơn.

"Mày lại đến đây làm gì ?" Thẩm Hàng Hưng nhìn anh, không che giấu sự thù địch trong mắt.

Thẩm Niệm Lâm: "Đến xem dáng vẻ nghèo túng của anh."

Thẩm Hàng Hưng thay đổi sắc mặt, đứng dậy quay đầu đi. Thẩm Niệm Lâm gọi anh ta lại từ đằng sau: "Lần trước tôi đến tìm anh, anh nói người muốn tôi chết không chỉ có một. Người anh ám chỉ là Thẩm Bình Phong và Kỷ Đại Nhu đúng không? Hay Trì Hàn ?"

Thẩm Hàng Hưng hơi ngừng lại, quay đầu nhìn anh. Chuyện Trì Hàn anh ta không biết nhưng quả thực trước đó Kỷ Đại Nhu từng liên lạc với anh ta nói muốn hợp tác.

Mặc dù Thẩm Hàng Hưng rất ghét Thẩm Niệm Lâm nhưng trong lòng biết rõ Kỷ Đại Nhu là loại người gì. Anh ta chỉ muốn Thẩm Niệm Lâm chết nhưng cái Kỷ Đại Nhu muốn là cả nhà họ Thẩm đi tong. Mặc dù bà ta thể hiện mình là người dịu dàng mềm yếu, nhưng chỉ lừa được Thẩm Bình Phong thôi.

Anh ta nhớ rõ trước kia khi thấy Kỷ Đại Nhu quỳ trước nhà họ Thẩm cầu xin cho bà ta và Thẩm Bình Phong ở bên nhau, trong mắt có bao nhiêu hận thù.

"Sao nào, đến cùng ngay cả ba ruột của mình mày cũng ra tay ?" Thẩm Hàng Hưng nhìn anh, bật cười, "Đúng là người 'đại nghĩa diệt thân', tao phải phục mày đấy."

Thẩm Niệm Lâm không dao động: "Tập đoàn Đại Phong đang bị nghi ngờ kinh doanh trái phép, khoảng thời gian này đang bị cảnh sát điều tra, nếu anh nghĩ có thể trông cậy vào bọn họ để lấy mạng tôi thì khiến anh thất vọng rồi."

Thẩm Hàng Hưng hừ một tiếng, nghiến răng nhìn.

Không thể không nói mạng Thẩm Niệm Lâm ghê gớm thật, vụ tai nạn ba năm trước không thể lấy mạng anh.

Ở nhà họ Thẩm, tin tức Thẩm Niệm Lâm bị thương nặng được giữ cực kỳ bí mật, chỉ có bà nội lén ra nước ngoài thăm anh, mãi sau này Thẩm Hàng Hưng mới biết chuyện này. Nếu anh ta biết chuyện sớm hơn chắc chắc không từ mọi thủ đoạn, bằng bất cứ giá nào cũng phải loại bỏ Thẩm Niệm Lâm vào lúc đó.

Có như vậy hôm nay Thẩm Niệm Lâm sẽ không thể chạy đến trước mặt anh ta để huênh hoang.

"Thẩm Hàng Hưng." Thẩm Niệm Lâm bỗng lạnh lùng gọi tên anh ta, ánh mắt nhìn sắc bén và hiểm ác hơn vừa rồi, "Rốt cuộc ba năm trước anh đã làm gì Cố Âm ?"

Thẩm Hàng Hưng nhíu mày: "Mày nói gì ?"

Thẩm Niệm Lâm nhìn dáng vẻ này của anh ta, khinh thường cười: "Đừng giả ngốc, ba năm trước không phải anh phái người đi giết Cố Âm ?"

Thẩm Hàng Hưng nghe vậy, bị k*ch th*ch cảm xúc bùng nổ, xông về phía trước đập mạnh lên tấm kính thủy tinh ngăn cách giữa họ: "Thẩm Niệm Lâm, mày con mẹ nó có ý gì? Muốn hại chết tao phải không? Tao nói cho mày biết đừng hòng hắt nước bẩn lên người tao!"

Ánh mắt Thẩm Niệm Lâm khẽ đổi, quan sát anh ta thật kỹ: "Thật sự không phải anh ?"

"Cái này còn phải nói? Nếu tao biết sớm mày và Cố Âm có con ở nước ngoài thì phải mất nhiều công sức vậy à.

Sắc mặt Thẩm Niệm Lâm trầm xuống, nhìn anh ta không nói gì. Việc Cố Âm mang thai được giữ bí mật rất tốt, ngoại trừ mẹ vợ nhận ra khi chỉ nhìn bên ngoài thì không còn một ai biết. Với chỉ số thông minh lúc đó của Thẩm Hàng Hưng, quả thực rất khó để phát hiện ra chỗ hở.

Từ trước đến nay anh luôn nghĩ Thẩm Hàng Hưng là người đứng sau làm tất cả, thêm nữa căn cứ theo sự điều tra của Bách Ngật, Thẩm Hưng từng ra nước ngoài, từng tiếp xúc với thế lực ngầm. Nếu anh ta không phải người đó, vậy chủ mưu thật sự là ai ?

Tại sao mục tiêu là Cố Âm ?

Anh không nói thêm gì nữa, quay người rời khỏi nhà giảm.

Thẩm Hàng Hưng bị quản ngục ép chặt lên tấm kính, vẫn còn kích động gào về phía bóng lưng Thẩm Niệm Lâm: "Thẩm Niệm Lâm, mày đừng có hại ông đây! Chuyện tao không làm thì có chết cũng không nhận!"

[Thẩm Hàng Hưng: Luôn có kẻ gian xảo muốn hại trẫm!]

[Ba năm trước có người muốn giết Âm Âm? Vậy nên lão Thẩm bị thương nặng vì cứu vợ ?]

[Không phải Thẩm Hàng Hưng? Còn có người đứng sau anh ta ?]

[Thế chỉ còn lại đứa em họ!]

[Chắc không thể nào đâu [che mặt]]

Cố Âm đang ngồi làm việc trên công ty giật mình.

Tai nạn ba năm trước, nguyên nhân do có người muốn giết cô? Mục tiêu không phải Thẩm Niệm Lâm ?

Cô chưa từng đắc tội ai, cho dù có cũng không đến mức phải hao tâm tổn sức để giết, khả năng do liên lụy từ chỗ Thẩm Niệm Lâm. Nhưng nghĩ lại thì thấy chuyện khá lạ, lúc xảy ra chuyện cô và Thẩm Niệm Lâm ở cạnh nhau, sao những người đó không trực tiếp đi xử Thẩm Niệm Lâm mà phải chạy một vòng muốn giết cô.

Mà nếu muốn dùng cô để uy h**p Thẩm Niệm Lâm, thì cô còn sống sẽ có giá trị hơn khi cô chết chứ nhỉ.

Nhìn những bình luận chạy qua, Cố Âm càng gấp gáp muốn biết rốt cuộc chuyện ba năm trước thế nào.

Giống như tâm linh tương thông, Lục Ninh Ninh gọi đến báo đã tìm được bác sĩ tâm lý giúp cô.

"Có người bạn đã giới thiệu một chuyên gia trong ngành, mình đã nói qua tình huống của cậu với người ta, bác sĩ nói phải xem tình trạng của cậu thế nào mới có thể xác định phương án trị liệu."

"Được." Nghe giọng Cố Âm có phần kích động, "Bao giờ người đó rảnh ?"

"Chiều nay anh ấy có thể xem cho cậu, cậu có thời gian không ?"

"Có."

"Vậy mình sẽ gửi địa chỉ cho cậu, muốn mình đi cùng không ?"

"Không sao, mình có thể tự đi được."

"Được, nếu có gì thì gọi mình nhé."

Lục Ninh Ninh gửi địa chỉ và phương thức liên lạc cho Cố Âm, đầu tiên cô kết bạn với đối phương rồi hẹn thời gian gặp mặt, sau đó xin nghỉ phép nửa buổi chiều cho. Cố Từ vừa nghe cô muốn nghỉ phép, tức đến nỗi trừng mắt thổi râu: "Cố Âm, em sa ngã rồi, trước kia em không thế!"

Cố Âm giải thích: "Chiều em bận việc riêng."

"Việc riêng gì ?"

"Thì là việc cá nhân."

".....Anh muốn gặp chủ tịch mách tội em!"

"Được."

Cố Từ: "....."

Anh ta đã hiểu tại sao Cố Âm biến thành như vậy? Chính vì cô ỷ vào có Thẩm Niệm Lâm làm chỗ dựa nên coi trời bằng vung.

Sau khi Cố Âm rời công ty, cô về nhà trước lấy bản báo cáo kiểm tra rồi mới đến địa chỉ đã hẹn gặp. Phòng khám tâm lý Lục Ninh Ninh giới thiệu cho cô khá cao cấp, tính riêng tư được bảo mật rất tốt. Cố Âm trao đổi với bác sĩ về tình trạng hiện tại của bản thân, còn đưa cả bản báo cáo kiểm tra cho bác sĩ xem.

"Xem báo cáo kết quả kiểm tra của cô, đầu không bị thương ở đâu cũng không có máu đông tụ bên trong, có thể do tâm lý nên mới mất trí nhớ."

Cố Âm: "Do bị hoảng sợ sau tai nạn thuyền sao ?"

"Không loại trừ khả năng đó." Bác sĩ bỏ kết quả trong tay xuống nhìn Cố Âm, "Cô có thể bảo chồng mình kể lại chuyện xảy ra lúc đó, không biết chừng sẽ k*ch th*ch giúp cô nhớ lại được."

Cố Âm gật đầu, nói tiếp: "Tôi từng tìm trên mạng những tin tức liên quan đến vụ tai nạn năm đó nhưng không thể nhớ được gì. Có điều thỉnh thoảng tôi lại mơ thấy ác mộng, kiểu ác mộng mình sắp bị chết đuối trên biển."

Cô từng nghĩ trí nhớ này thuộc về lần cô và Tần Nhạc ra biển chơi nhưng giờ nghĩ lại, có thể do lần gặp tai nạn trên biển.

"Cảnh trong mơ hẳn là những việc đã trải qua, trong mơ cô còn thấy gì nữa ?"

Cố Âm nhớ lại: "Một ít bóng người mơ hồ, tôi nghe thấy như có người gọi tên mình. Nhưng tôi không thể thở được, cũng không động đậy được, cái cảm giác ngạt thở ấy rất chân thật."

"Cô nghe rõ ai là người gọi mình không ?"

Cố Âm lắc đầu.

Âm thanh đó kiểu hư vô như vọng về từ một nơi xăm xăm nào đó. Trước cô nghĩ là tiếng Tần Nhạc nhưng giờ cô lại thấy giống tiếng của Thẩm Niệm Lâm hơn.

"Đúng rồi bác sĩ, tại sao tôi chỉ quên ký ức về chồng và con mình? Trước đây tôi từng tìm hiểu một số tài liệu về chứng mất trí nhớ có chọn lọc, trong đó nói rằng con người sẽ lựa chọn quên đi những sự thật khiến mình đau khổ nhất hoặc không thể chấp nhận được. Nhưng hình như chồng tôi chưa làm gì tổn thương đến tôi."

Lúc đầu Cố Âm còn nghi ngờ Thẩm Niệm Lâm nhưng sau khi biết anh nằm viện suốt hai năm, cô không còn chút nghi ngờ nào nữa. Chuyện xảy ra lúc trước rất lớn, ngoài Thẩm Niệm Lâm còn những người bị thương khác nữa, chỉ có mình cô an toàn, thậm chí mấy ngày sau cùng Tần Nhạc ra ngoài đi bơi....

Cô thật sự nghĩ không ra tại sao mình cố tình quên hết những ký ức có liên quan đến Thẩm Niệm Lâm.

Bác sĩ: "Đại não con người vốn rất phức tạp, rất nhiều nguyên nhân ảnh hưởng đến trí nhớ, tạm thời tôi không thể kết luận. Chúng ta có thể dùng phương pháp trị liệu tâm lý, chắc hẳn sẽ giúp được cô."

"Được."

"Ngoài ra cô có thể quay lại chỗ cũ, đây cũng là một phương pháp k*ch th*ch trí nhớ."

Quay về chỗ cũ? Dường như cô chưa quay lại trường kể từ khi tốt nghiệp.
 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.